Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2745 - Chương 2747:

Chương 2747: Chương 2747:Chương 2747:

"Đám sói Tây Bắc kia sẽ tìm ông chủ Phương lấy tiền."

Hán tử cầm đầu là người đầu tiên cầm một khẩu súng lên, bắt đầu kiểm tra. Từ động tác tháo gỡ súng có thể thấy hắn có nội tình thâm hậu trong nghề chơi súng.

“Thêm hai lò xo."

Hán tử tiện tay ném một khẩu súng cho một tên đồng bọn hơi mập, sau đó nghiêm túc nói: 'Đây là súng của bọn nước ngoài, nếu không thêm lò xo thì đầu ruồi của nó sẽ xảy ra vấn đề."

"Biết rồi."

Tên béo nhận súng, kéo chốt an toàn vài lần. Sau khi bóp cò súng không đạn bên tai vài lần, hắn mới gật đầu.

"Đúng là phải chỉnh lại đầu ruồi."

Hán tử ném ra khẩu súng thứ hai.

"Sau khi xong việc phải nói với Liễu lão đại, có một số người phụ trách nên giết."

Sau khi điều chỉnh lại toàn bộ súng, hán tử cầm đầu lạnh lùng nói: "Sau này chúng ta sẽ tự chuẩn bị súng cho hành động. Sói Tây Bắc có thể lấy ra tám mươi triệu đánh cược đều là ma quỷ nuốt người không nhả xương, lần này mọi người nhất định phải cẩn thận."

Mấy người khác gật đầu.

Thời đại vẫn luôn phát triển, giang hồ cũng thay đổi không ngừng.

Giống với phái Bát Căn Thanh Bang, theo thời gian trôi qua và những cuộc nội đấu của Giá Thế Đường, các tay súng từng là bộ phận quan trọng nhất trong tối của Giá Thế Đường cũng bắt đầu dần xuống dốc và lụi tàn. Cho đến nay, bốn người này là mấy tay súng tinh nhuệ nhất trong phe phái Liễu Tiên Khai, không ai sánh bằng.

Nếu không phải Liễu Tiên Khai biết rằng tỉ lệ thắng thua ngày hôm nay liên quan đến tương lai của phe phái mình, thì bốn người này sẽ không xuất hiện ở Ôn thành.

Giết gà cũng phải dùng dao mổ trâu.

Đây là nguyên tắc mà mọi kiêu hùng tuân theo.

"Ông chủ Phương cho ta biết địa điểm đi."

Hán tử cầm đầu gọi điện cho Phương Lâm Nhiên: "Tài sản của Giá Thế Đường, ngoại trừ chúng ta cho, bọn hắn không thể lấy."...

Cho dù nền kinh tế phát triển rất nhanh chóng, nhưng vũ khí của Hạ quốc ở giai đoạn hiện tại so với các quốc gia khác như là Mỹ vẫn chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ.

Lạc hậu.

Tuy nhiên, vũ khí lạc hậu không có nghĩa là không thể đánh.

Trong trận chiến Vĩ Tuyến 38 mấy chục năm trước, lục quân Hạ quốc đã dùng ý chí thiết huyết và sức chiến đấu siêu việt để mang đến tương lai cho Hạ quốc và tạo nên tinh thần bất khuất chính thống của người Hạ quốc.

Ở đây chỉ là một câu nói mà thôi.

Nhưng hồi ấy, trong điều kiện gian khổ, biết bao người đã đổ máu mới có thể làm nên thắng lợi huy hoàng mà người đời sau không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả bộ phim được đầu tư lớn cũng không thể quay chụp được sự thảm khốc khi đó.

Anh hùng vô danh.

Trong trận chiến này, vô số anh hùng vô danh là những quân nhân Hạ quốc đã dùng súng trường Mosin đánh cho quân địch sợ hãi! Phải biết rằng hai chiến thần quân sự Trương Đào Phương và Trâu Tập Trường được đám người Hạng Tiểu Bình, Cảnh Hùng Tử sùng bái như thần tượng đã sử dụng loại súng này! Sau đó quân đội Hạ quốc phát hiện ra loại súng này có tâm bắn, độ chính xác và độ cứng rất tiện dụng, bấy giờ mới có kiểu súng máy bán tự động K56 nổi tiếng về sau.

Nhưng sau thập niên 70, loại súng trường này không sản xuất nữa, gần như là tuyệt tích trên giang hồ.

Vậy mà hiện tại...

Ở Ôn thành, trước đôi mắt trợn to như chuông đồng của ông chủ Phương, ba khẩu súng K56 tuy cũ nhưng được bảo dưỡng rất tốt thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

"Quả nhiên là Long Đằng Tứ Hải, thảo nào các ngươi có thể tung hoành trên sông Mê Kông. Chúng ta phải làm huynh đệ, huynh đệ cả đời."

Lúc Phương Lâm Nhiên nói ra câu này có lẽ là thời khắc hắn chân thành nhất.

Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không trở mặt, cũng thấy vô cùng may mắn vì mình đã đạt được thành tựu nhất định, từng trải việc đời.

Phương Lâm Nhiên không dám thở mạnh, hiện tại lòng bàn tay hắn đẫm mồ hôi.

Không phải vì căng thẳng, mà là do sợ hãi.

Hắn vẫn biết tập đoàn Cẩm Tú là vị vua thế giới ngầm hung hãn nhất Hạ quốc, nhưng thật ra trước giờ ông chủ Phương chỉ thiếu tính cách liều mạng luôn cho rằng hung hãn chẳng qua là nuôi một đám nhân viên, làm việc không kiêng nể gì mà thôi.

Đây là thái độ bình thường rất nhiều các đại ca xã hội ở Hạ quốc.

Nếu nói về trình độ tinh nhuệ, giỏi đánh đấm, tuy Phương Lâm Nhiên chưa từng nói với bất kỳ ai quan điểm của mình, nhưng thật ra hắn vẫn luôn cho rằng các vệ sĩ của mình mới là nhóm người tinh nhuệ nhất trên toàn giang hồ.

Nhưng bây giờ hắn đã biết mình sai rồi. Sức mạnh của Cẩm Tú đã vượt quá tưởng tượng của toàn bộ dân giang hồ Hạ quốc.

Nhìn mấy hán tử mặt mày vô cảm thuần thục điều chỉnh súng, sau đó làm động tác bắn trong tư thế quân nhân tiêu chuẩn nhất, A Long vẫn luôn đứng bên cạnh Phương Lâm Nhiên bất giác kéo ông chủ của mình ra đằng sau.

"Rất đỉnh, cực kỳ đỉnh!"

Lời đánh giá của A Long khiến vẻ mặt Phương Lâm Nhiên dại ra.

"Nếu đắc tội những người kia, các ngươi có nắm chắc bảo vệ được ta không?"

"Ông chủ, chúng ta không bảo vệ được ngươi."

A Long liếc nhìn các thành viên của Long Đằng Tứ Hải, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Nếu thật sự có một ngày đắc tội bọn hắn thì hãy chuồn lẹ."

"Chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt, sau đó mai danh ẩn tích. Nếu không..."

Thấy ông chủ của mình thường ngày ngang ngược phách lối mà giờ đã tái mét mặt mày, A Long không nói tiếp.

Mấy hán tử dự định phục kích không quan tâm tới mấy người Phương Lâm Nhiên xì xâm.

Bọn hắn vác súng trường đi vào trong màn mưa, sau đó biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Lâm Nhiên. Mấy người leo lên leo xuống như khỉ, phục kích trên chỗ cao của nhà kho, cuối cùng hoàn toàn hòa vào bóng tối.

"Ta nói với bọn hắn là các ngươi sẽ mang đi hai mươi triệu tiền mặt và vé liên vận trị giá ba trăm triệu có hiệu lực ở tất cả ngân hàng ngầm vùng duyên hải của chúng ta."

Phương Lâm Nhiên nhìn sang Trang Tử Cường: "Cũng tiết lộ lần này các ngươi chỉ có ba người tới giao dịch."
Bình Luận (0)
Comment