Chương 2748:
Chương 2748:Chương 2748:
"Bọn hắn tin ư?"
Tiểu Trang ngậm điếu thuốc dưới tán ô, chậm rãi cất lời: "Chưa kể vé liên vận có thể chuyển tiền đến nơi khác, chỉ riêng hai mươi triệu tiền mặt cũng đủ thu hút rất nhiều sói kéo đến."
"Bọn hắn tin."
Phương Lâm Nhiên không dám giấu giếm: "Bởi vì ta nói thật."
"Người đứng sau là Tiểu Trang ca của Long Đằng, danh dự tập thể của mười hai ngân hàng ngầm đều ở Ôn thành, tất nhiên Giá Thế Đường không dám ra tay. Hiện tại tin tức cuối cùng ta nhận được là hai mươi phút sau bọn hắn đến nơi."
"Chờ đi."
Trang Tử Cường gật đầu, không nói gì thêm.
"Mấy người này chết, truyền thừa của Giá Thế Đường đứt đoạn phân nửa."
Phương Lâm Nhiên thở dài: "Ta muốn ra nước ngoài tránh vài ngày, nghe nói Maldives khá tốt. Hi vọng khi ta trở lại sẽ có cơ hội nhanh chóng gặp Hồng Bào ca."
"Chúng ta sẽ thắng nhanh thôi."
Trang Tử Cường trả lời: "Cho nên ngươi sẽ nhanh chóng trở về."...
Đùng đoàng!
Trên bầu trời, một tia chớp to bự đánh vào mây đen.
Tia chớp khiến khu đất trống ở nhà kho vùng ngoại thành phía Tây Ôn thành sáng như ban ngày.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, một chiếc xe Audi màu đen chạy tới từ con đường mòn. Xe dừng lại.
Bốn người với bốn chiếc ô đen xuất hiện trong màn mưa.
Dưới tia chớp lấp lóe chiếu rọi, có thể thấy mỗi người đều mặc áo gió màu đen. Trong mưa to gió dữ, mấy người này mang lại ảo giác như sát thủ trong phim.
Một người đi trước, ba người theo sau.
Trang Tử Cường ngôi trong nhà kho nhìn bốn người thấp thoáng dưới tia chớp, khóe môi nhếch lên nở nụ cười dữ tợn.
"Mọi người đều nói người của Giá Thế Đường thích chơi phong độ."
Tiểu Trang vỗ vai ông chủ ngân hàng họ Phương đang run rẩy nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, sau đó nhổ điếu thuốc trong miệng ra.
"Đến giết người mà còn chơi trò lãng mạn."
Trang Tử Cường hung hăng nhổ nước bọt.
Một giây sau, một tia sét bổ trúng cột cờ trước nhà kho, phát ra âm thanh cực lớn, khiến mấy chục con bồ câu thường ngày đậu ở đây đều võ cánh bay vào trong mưa.
"Ra tay!"
Trên nóc nhà cao, một hán tử toàn thân dính bùn nhưng vẫn bất động đột nhiên bóp cò... .
Phương Lâm Nhiên đã sống lâu như vậy, lại sở hữu tài sản hơn trăm triệu. Nếu hỏi cảnh tượng nào khiến hắn khó quên nhất...
Mười mấy năm sau, nữ minh tinh đang hot được ông chủ Phương ôm trong lòng đã hỏi hắn câu này.
Vốn dĩ nữ minh tỉnh đến từ Bắc Cương này chỉ muốn mượn đề tài này kéo gần quan hệ với kim chủ mà thôi, nhưng nàng không ngờ câu hỏi này lại làm cho ông chủ ngân hàng quyền thế ngập trời và có lai lịch thần bí trong mắt mình ngây ra rất lâu.
"Rất nhiều năm rồi, đêm ấy mưa to xối xả."
Ông chủ Phương không nói tiếp. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn bưng ly rượu lên, đứng thẳng lưng.
Với thân phận địa vị của hắn, tất nhiên ai ai cũng phải đứng dậy theo.
Trước ánh mắt mờ mịt của mọi người, ông chủ Phương uống một hơi cạnh sạch ly rượu.
"Kính giang hồ! Kính quá khứ!"
Ông chủ Phương hét lên như hổ gầm.
Nữ minh tinh trong mắt người ngoài bộc lộ sự sùng bái từ nội tâm, thể hiện kỹ năng diễn xuất xuất sắc ngay cả trong phim cũng không có. Nếu một sự việc mang lại cú sốc lớn cho người trong cuộc, thì não trái sẽ không ghi nhớ quá rõ ràng quá trình cụ thể của toàn bộ sự việc.
Ký ức mơ hồ.
Khi gặp kích thích mãnh liệt, não sẽ tiết ra hormone khiến ký ức không khắc sâu vào đầu như con người lầm tưởng, mà sẽ biến thành từng đoạn ngắn.
Phương Lâm Nhiên chỉ có một cảm giác về đêm hôm ấy.
Lấp lóe, đẹp đẽ.
Lấp lóe là tia lửa từ làn đạn bắn ra trong bóng đêm, đẹp đẽ là mỹ cảm của cuộc chém giết trong bóng tối.
Trong cơn chấn động cực độ, Phương Lâm Nhiên không phân biệt được tiếng sấm hay tiếng súng. Trong tiếng sấm và tiếng súng inh tai, điều duy nhất hắn có thể làm là ngơ ngác nhìn mấy tay súng nổi tiếng của Giá Thế Đường ném ô đi, điên cuồng nổ súng trong mưa, sau đó bị từng viên đạn lấp lóe xuyên qua cơ thể bọn hắn. Lần đầu tiên Phương Lâm Nhiên tận mắt chứng kiến đạn xuyên thủng cơ thể là dáng vẻ gì.
Dưới tia chớp chiếu rọi, tay chân đứt gấy và máu đỏ hiện rõ trong nhà kho. Máu đỏ phun ra từ trên người mấy tay súng của Giá Thế Đường nhanh chóng bị cơn mưa to cọ rửa sạch sẽ.
Quá trình chiến đấu chấn động lòng người không quá ba phút.
Đến khi ông chủ Phương hoàn hồn, hắn chỉ thấy những bóng đen giấu mình trên nóc nhà kho đã đi vào trong mưa, bắt đầu xử lý hiện trường đâu vào đấy.
Cảnh tượng này càng làm cho ông chủ Phương cảm thấy sợ hãi.
Hắn là thương nhân, càng hiểu được sự đáng sợ ẩn chứa trong chuyện này.
Hung hãn không đáng sợ, nhưng công việc giải quyết hậu quả, xử lý ổn thỏa mọi chỉ tiết, không để lại bất kỳ dấu vết đánh nhanh nào mới thể hiện nội tình thâm hậu của một thế lực.
Mà Long Đằng Tứ Hải đã làm được tất cả.
Đây chỉ là Long Đằng thôi đấy, vậy Cẩm Tú khống chế Long Đẳng thì sao?
Ông chủ Phương liên tưởng đến một số lời đồn và tin tức ở nước ngoài, đột nhiên cảm thấy hình như mình hoàn toàn không hiểu Tô Bình Nam.
"Ngày mai ta sẽ đi Cảng thành, sau đó chuyển sang máy bay tới Mỹ đi du lịch một vòng. Trong thời gian ta không ở đây, Giá Thế Đường sẽ không lấy được bất cứ một khoản vay nào từ chúng ta, bất kể bọn hắn đưa ra điều kiện gì."
Giọng điệu của ông chủ Phương rất chân thành: "Nhưng ta vẫn hi vọng có thể mau chóng về nước gặp Hồng Bào ca."
"Sẽ nhanh thôi."
Tiểu Trang đưa một tấm danh thiếp cho ông chủ Phương: "Ở Mỹ nếu có gì cần hỗ trợ thì hãy gọi đến số điện thoại này." Tô Bình Nam vô cùng coi trọng nhân vật có thể đứng đầu ngân hàng ngầm vùng duyên hải, không có ai biết rõ sức mạnh của tư bản dân gian trong tương lai hơn Tô Bình Nam.
Cho nên nam nhân không ngại phô bày cho Phương Lâm Nhiên thấy một số thứ mà tập đoàn Cẩm Tú che giấu.
Phương Lâm Nhiên nhận danh thiếp.
Danh thiếp rất tinh xảo.
Dương Thiên Lý, giám đốc điều hành Cẩm Tú Thành.
"Chúng ta là bạn.”
Trang Tử Cường nói rất nghiêm túc: "Hi vọng ngươi sẽ quý trọng tình hữu nghị của Cẩm Tú."
"Nhất định."
Phương Lâm Nhiên trả lời.