Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2747 - Chương 2749:

Chương 2749: Chương 2749:Chương 2749:

Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Tây Môn nhận được cuộc gọi từ Liễu Tiên Khai vào đêm khuya.

Ngay khi cuộc gọi kết nối, giọng nói khàn khàn của Liễu Tiên Khai khiến nét mặt của Tây Môn trở nên nặng nề.

"Bàn cá độ của chúng ta sụp đổ rồi."

Liễu Tiên Khai nói: 'Không chỉ vậy, Tiết Bảo Thoa chết rồi, hợp đồng bên bến tàu cũng phải bồi thường khoản tiên khổng lồ. Hiện tại Vương Hi Phượng mất tích, tài chính của Giá Thế Đường liên quan đến Trương Ức Khổ, không thể động vào."

"Những người ra tay thì sao?"

Giọng điệu của Tây Môn vẫn giữ được bình tĩnh.

"Không có tin tức, dữ nhiều lành ít."

Liễu Tiên Khai trả lời.

"Phương Lâm Nhiên nói thế nào?"

Mặc dù Tây Môn biết sự việc nghiêm trọng, nhưng giọng điệu vẫn giữ bình tĩnh.

"Phương Lâm Nhiên cúp điện thoại của ta, mà hiện tại tất cả các ngân hàng ngầm đã được tên khốn đó đánh tiếng rồi, giờ chúng ta không vay tiền được."

Hiếm khi Liễu Tiên Khai luôn ưu nhã lại giận dữ thốt ra lời thô tục, có thể thấy nỗi phẫn nộ trong lòng hắn.

"Muốn bóp chết vốn lưu động của ngươi đây mà. Nhất định là Phương Lâm Nhiên đã đạt thành hiệp nghị với Cẩm Tú. Hiện tại sản nghiệp của ngươi gió thổi cỏ lay, hiệu ứng Domino sẽ hiện rõ.

"Vô cùng nguy hiểm."

Sau một hồi trâm ngâm, Tây Môn chậm rãi phân tích rủi ro mà Liễu Tiên Khai sắp phải đối mặt: "Những lão nhân kia trong tổ chức có tâm nhìn hạn hẹp, mà đúng lúc chúng ta phải kết toán mảnh đất ở Thượng Hải. Tập đoàn Cẩm Tú làm việc quả thật đủ ác."

"Tiểu Hồng Bào đáng sợ hơn ta nghĩ."

Liễu Tiên Khai không phủ nhận thất bại của mình.

"Khoản bồi thường của bến tàu có thể kéo dài một thời gian thông qua thủ đoạn kiện tụng. Việc cấp bách trước mắt là nhất định phải đảm bảo tiền hoa hồng và địa bàn của thế hệ trước."

Quả thật Giá Thế Đường trăm năm có nội tình thâm hậu, tình hình như vậy mà Tây Môn vẫn có thể cười được.

"Ta đã tính rồi, chín mươi triệu là đủ."

Liễu Tiên Khai nói: "Có chín mươi triệu thì chúng ta có thể kéo dài khoảng ba tháng."

"Trong khoảng thời gian này chúng ta phải cùng nhau ép Trương Ức Khổ thoái vị, để cho người của chúng ta tiếp quản vị trí của Vương Hi Phượng. Cộng thêm mảnh đất kia có thể bán trước, cửa ải này có thể vượt qua."

"Tiền thì ta giúp ngươi nghĩ cách, sẽ gửi tới tài khoản của công ty ngươi trong hai ngày tới."

Tây Môn gật đầu, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Ba nhát rìu của Tô Bình Nam đã bổ xuống, ngươi định đáp trả như thế nào?"

"Chẳng phải Lâm Đại Ngọc chưa chết sao?"

Trọng giọng nói khàn khàn của Liễu Tiên Khai ngùn ngụt lửa giận bị đè nén: "Hiện tại đồ đệ tốt nhất của hắn chết mất xác, hắn không giúp ta thì tiền hoa hông của đám lão già kia sẽ đi tong."

"Ta không tin hắn có thể ung dung đứng ngoài." "Nhiều năm rồi, không biết đao của lão còn sắc hay không."

Tây Môn cúp máy......

Đánh cờ trong thế giới hắc ám cách người bình thường quá xa, xa như một thế giới khác.

Kết quả của trận bóng này dẫn tới chấn động lớn trong thế giới ngầm, nhưng đối với Chu đần mà nói, trận bóng này chỉ là hắn mua mất khoản tiền lớn mấy chục nghìn tệ mà thôi.

Con số không nhỏ, nhưng đối với một người có gia cảnh tốt như hắn mà nói, đó không phải là chuyện lớn có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời.

Chỉ cần nghĩ ra thật nhiều lý do xin tiên ba mẹ là được.

"Ngươi điên rồi ư?"

Trên bãi cỏ xanh um tươi tốt ngay trước ký túc xá nữ của đại học Thiên Nam, Chương Vịnh Từ ra sức võ đầu chàng trai lớn lên cùng mình từ nhỏ, vẻ mặt giận dữ.

"Ta nào biết Argentina sẽ thua chứ! A Chương, ngươi đừng tức giận."

Chu Tuấn Đào che đầu giả vờ đáng thương, liều mạng xin tha. Cho đến khi nữ hài đánh mệt, ngồi trên bãi cỏ thở hổn hển, hắn mới dè dặt lên tiếng.

"Cho ta vay thêm năm nghìn tệ nhé! Tết năm nay ta sẽ trả hết cho ngươi."

"Không cóiI"

Chương Vịnh Từ lườm hắn.

Nói thật là nữ hài không giận.

Bởi vì quanh năm suốt tháng uống thuốc trị trâm cảm nên Chương Vịnh Từ cực kỳ áp lực, nàng thể hiện thái độ hiện giờ chẳng qua là do nàng cảm thấy đó hẳn là thái độ của người bình thường mà thôi.

Giả vờ vui vẻ, giả vờ tức giận, mấy chuyện này đã hòa nhập vào cuộc sống ngắn ngủi của nữ hài. Không có ai muốn mình bị người khác xem là dị loại.

"Nhà cái cho ta kỳ hạn ba ngày, lãi suất cao sẽ bức tử taI"

Chu Tuấn Đào ngồi bên cạnh nữ hài: "Chúng ta thân thiết như vậy, ngươi không thể thấy chết không cứu!"

"Ngươi đừng hòng dùng mấy thứ đồ rách nát gán nợ nữa. Ta nói cho ngươi biết, không thể nào!"

Chương Vịnh Từ coi nam hài đã mạo hiểm cứu mình trong trận hỏa hoạn là người bạn duy nhất của mình. Bây giờ nàng nhất định phải tỏ ra vô cùng tức giận mới có thể khiến hắn sau này không dám nhiễm mấy tệ nạn này, mới có thể sống vui vẻ cả đời.

"Ta biết ngươi làm tài vụ cho nhiêu công ty, là một phú bà."

Chu Tuấn Đào nói khẽ: "Cùng lắm thì ta không lấy tiền mừng tuổi năm nay, đưa hết cho ngươi."

"Ngươi hết thuốc chữa rồi! To đầu thế này mà còn dựa vào tiên mừng tuổi trả nợt"

Mắng thì mắng vậy, nhưng trong mắt Chương Vịnh Từ đè nén vẻ hâm mộ.

Ở Vu thành Chu gia là một gia tộc lớn, mà Chu Tuấn Đào là độc đinh thế hệ này của Chu gia. Mỗi khi Tết đến, Chu Tuấn Đào đã đến tuổi này rồi mà vẫn nhận tiền mừng tuổi mỏi tay, dễ dàng dựa vào tiền mừng tuổi trả nợ cho mình.

Nàng hâm mộ không phải vì Chu Tuấn Đào nhận được tiên mừng tuổi Tết, mà là do Chu Tuấn Đào có tình thân mà nàng vô cùng ao ước.

"Nếu biết trước thì ta sẽ không cá cược thêm."

Chu Tuấn Đào lộ vẻ hối hận và sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment