Chương 2750:
Chương 2750:Chương 2750:
Khi Tô Bình Nam rời đi, Chu Tuấn Đào chỉ thua mất mười lăm nghìn tệ mà thôi. Nhưng đúng lúc mấy fan bóng đá bàn bên cho rằng Argentina sẽ hòa khiến hắn nảy sinh ý tưởng khác.
"Lai ca, ta có thể dùng giá trị tín dụng cược thêm không?'
Chu Tuấn Đào giả vờ đi vệ sinh để gọi điện cho nhà cái, muốn dùng tín dụng của mình cược thêm năm nghìn tệ.
Hiển nhiên Lai ca bên nhà cái đã điều tra gia cảnh của Chu Tuấn Đào, hắn đồng ý rất sảng khoái. Nhưng đồng thời hắn cũng đưa ra một điều kiện: "Ngươi phải trả tiên trong vòng ba ngày, ta không thu lãi."
"Nếu trong vòng ba ngày ngươi không trả tiền, thì mỗi tuần phải trả lãi một nghìn tệ."
"Được."
Chu Tuấn Đào đã bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, đồng ý không chút do dự. ...
"Giờ ta đi lấy tiền, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Tuấn Đào, cuối cùng Chương Vịnh Từ vẫn mềm lòng.
"A Chương tốt nhất quả đất! Chỉ cần ngươi lên tiếng, bất kể chuyện gì..."
Chu Tuấn Đào lập tức đầy máu sống lại, bật dậy trên bãi cỏ: "Ta cũng xông pha khói lửa không chối từ."
Ánh mắt nam hài trẻ tuổi nhìn nữ hài vô cùng nghiêm túc, khiến Chương Vịnh Từ mất tự nhiên quay đầu đi, để lại cho đối phương cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.
Đương nhiên Chương Vịnh Từ hiểu ẩn ý của Chu Tuấn Đào. Nữ hài biết nam hài này sẽ vì mình làm bất cứ chuyện gì, cũng biết tình cảm mà nam hài này không nói ra. Nhưng Chương Vịnh Từ cảm thấy cuối cùng sẽ có một ngày mình không chống đỡ được cảm xúc âu lo và nặng nề trong lòng.
Chỉ e đến lúc đó rời khỏi thế gian này là cách giải thoát duy nhất, nàng không muốn nam hài phải đau khổ cả đời.
"Giờ chúng ta đi trả tiền, hơn nữa ngươi phải thê rằng cả đời này không được đánh bạc nữa."
Chương Vịnh Từ đưa ra điều kiện của mình.
"Ta hứa với ngươi."
Có lẽ Chu Tuấn Đào nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nữ hài, cho nên hắn nghiêm túc hiếm thấy. Hắn giơ tay phải lên thề thốt: "Đây là lần cuối cùng ta đánh bạc trong đời, nếu lừa dối A Chương thì đời này ta không được chết tử tế."
"Phì phì phì!"
Nữ hài nhổ nước bọt: 'Không cần phải thề độc như vậy!"
"Nhưng để mai trả tiền có được không? Giờ muộn lắm rồi."
Chu Tuấn Đào nhìn bầu trời đêm tối đen như mực rồi lại nhìn chiếc đồng hồ Reda trên cổ tay, vẻ mặt miễn cưỡng.
"Chuyện vay nặng lãi không thể kéo dài. Chúng ta vẫn là sinh viên, đừng tiếp xúc với người xấu trong xã hội."
Chương Vịnh Từ lộ vẻ kiên quyết.
"Thôi được."
Chu Tuấn Đào nhăn mặt gật đầu: "Sòng bạc của Lai ca lúc nào cũng có người, có thể trả tiền."...
Chương Vịnh Từ không biết rằng bởi vì mình kiên quyết đi trả tiên do sợ hãi ba chữ vay nặng lãi và sợ hãi đám người xấu trong tam giáo cửu lưu, khiến cho quỹ đạo cuộc đời mình rẽ sang một hướng khác. ...
Trong lúc Chu Tuấn Đào và Chương Vịnh Từ cầm tiền lặng lẽ đi ra từ cổng sau của trường, trong một bãi rửa xe ở khu Vũ Hoa thành phố Thiên Đô, mấy người trẻ tuổi đang chơi bài nhận được một cuộc gọi.
"Gần đây có người làm nhà cái cá độ ở Thiên Đô, mà còn không báo."
Giọng nói ở đầu bên kia rất lạnh lùng: "Phía trên rất tức giận, lập tức điều tra đám người kia. Hắn tên là Lai ca gì đó, quán mạt chược của hắn thuộc địa bàn của ngươi, ngươi đi kiểm tra xem chuyện này là sao."
"Ta biết phải làm thế nào."
Người trẻ tuổi cúp máy, tiện tay ném những lá bài trong tay xuống, nói với mấy người trẻ tuổi cũng mang gương mặt tràn đầy dã tính: 'Làm việc thôi."
Mười mấy phút sau, theo âm thanh chói tai vang lên, cửa cuốn của bãi rửa xe đột nhiên bị kéo ra.
Hai chiếc xe van màu trắng gầm rú chạy vào màn đêm.
Trong thế giới ngâm Thiên Đô, ngươi muốn chơi thế nào cũng được, không có ai quản ngươi.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết.
Đó là ngươi phải báo với Cẩm Tú.
Đây là quy củ, quy củ của Cẩm Tú...
Sòng bạc cũng giống như gấu trúc, đều là những thứ đặc trưng mang đậm dấu ấn của Hạ quốc.
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là cái trước nhiều như sao trên trời, còn cái sau thì số lượng lại vô cùng ít ỏi.
Không biết từ bao giờ sòng bạc đã mọc lên như nấm sau mưa tại khắp các thành phố của Hạ quốc. Những sòng bạc này hầu như đều có một đặc điểm chung. Đó là không có bất kỳ biển hiệu nào, nhưng lúc nào cũng đông nghịt người, lúc nào cũng tràn ngập mùi thuốc lá và nước hoa.
Người ta nói rằng trong gen của người Hạ quốc trời sinh đã có nhân tố cờ bạc, hơn nữa càng nghèo thì càng thích cờ bạc.
Vì vậy cái nghề mà người bình thường không để ý này thực ra lại có lợi nhuận rất lớn. Trong thời đại này, một sòng bạc bình thường chỉ cần dựa vào rút bài cũng có thể kiếm được lợi nhuận ba chữ số mỗi ngày.
Sòng bạc kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa có vẻ như không có cánh cửa nào, nhìn vào thì ai cũng có thể mở được.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Ở những nơi nhỏ, có lẽ ông chủ sòng bạc không lớn chỉ cần dựa vào mối quan hệ tốt là có thể chống đỡ được. Nhưng ngày nay bất kỳ sòng bạc nào có lợi nhuận ăn tiên đạt tới hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn, ngưỡng cửa chắc chắn không thấp.
Chỉ có điêu những ngưỡng cửa này thuộc loại ngầm, người bình thường khó mà nhận ra được.
Thứ nhất, ông chủ của sòng bạc này cần có khả năng xoa dịu những tên côn đồ phá rối trong xã hội, hơn nữa cũng có thể nói chuyện với một số đại ca xã hội thì mới có thể làm ăn an ổn.
Thứ hai, phải có khả năng giao tiếp với bạch đạo, tức là ở các bộ sở ban ngành liên quan.
Hai điểm này không thể thiếu một.