Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2749 - Chương 2751:

Chương 2751: Chương 2751:Chương 2751:

Sòng bạc của Lai ca mở trên đường Ân Bác quận Vũ Hoa, hơn nữa còn là một trong những sòng bạc lớn nhất quận Vũ Hoa, Lai ca tuyệt đối là một nhân vật có tiếng tăm ở khu vực này. Tên thật của Lai ca là Từ Lai.

Nghe nói ba của hắn từng là giáo viên, đặt tên cho hắn theo ý nghĩa gió mát thổi tới.

Tuy nhiên, dường như Lai ca không xứng với cái tên có chút ý thơ này.

Từ nhỏ đến lớn Từ Lai không hề hứng thú với học hành, nghệ thuật, thơ ca cũng như những kỹ năng có thể giúp hắn kiếm sống như đầu bếp, lái máy xúc, những kỹ năng có thể giúp hắn trở thành một người bình thường.

Sở thích duy nhất của hắn là chơi bời!

Thời niên thiếu thần tượng của Lai ca là Hứa Văn Cường trong bộ phim truyền hình ăn khách Bến Thượng Hải. Theo hắn thấy, chuyện dẫn theo vô số đàn em mặc áo gió, đội mũ phớt đi trên phố, đón nhận ánh mắt kính sợ của mọi người chính là mục tiêu theo đuổi cả đời của mình.

Mặc dù suy nghĩ này lệch lạc và rất ngây thơ, nhưng nói thật thì con đường này đối với Lai ca sinh vào cuối những năm sáu mươi không phải là đường cùng.

Xét cho cùng thì đây là một thời đại đây hoang dã, rất nhiều người đã kiếm được tiền trên con đường này, cũng đã gây dựng được bến đỗ cho riêng mình. Nhưng đáng tiếc là mặc dù Lai ca đã sớm bước chân vào giang hồ nhưng trí tuệ và khả năng đánh đấm của hắn đều không đủ để hắn có thể gây dựng được bất kỳ thành tích nào trên con đường này.

Sau hơn mười năm gắn bó, ngoài việc làm quen với những tên côn đồ nhỏ bé dựa vào tính cách lanh lợi và rụt rè, thành tích duy nhất của Lai ca là ngồi tù tám năm vì một vụ trộm cắp vào cuối những năm tám mươi. Đã từng ngồi tù, đối với rất nhiêu người bình thường mà nói, chuyện này khá đáng sợ.

Huống chỉ sau khi Từ Lai ra tù, rất nhiều tên côn đồ năm xưa từng chơi bời với hắn giờ đã có tiếng tăm, khi nhìn thấy Lai ca đều vì tình nghĩa năm xưa mà rất thân thiết gọi một tiếng huynh đệ.

Lai ca rất biết cách lợi dụng tình huống này để ra vẻ ta đây, thế mà lại trở thành một đại ca xã hội đen trong mắt người bình thường, một nhân vật kiểu như rồng trong ngục tùi

Vì vậy sau khi ra tù, Lai ca gần như không có thành tích gì trong nửa đầu cuộc đời, vậy mà lại đón chào thời khắc huy hoàng trong nửa cuối cuộc đời. Hắn đã mở một sòng bạc, sau đó thực sự dần dần làm ăn phát đạt.

Hắn đầu tóc bóng bẩy, xách cặp da, những tên côn đồ nhỏ nhìn thấy đều cung kính gọi một tiếng Lai ca.

Tóm lại một câu, Từ Lai bây giờ đã được coi là một tên lưu manh tiếng tăm lừng lẫy ở quận Vũ Hoa. Nuôi ba bốn tên đàn em, lại tìm được một vài kẻ chơi cá độ, uy phong nhất thời không ai sánh bằng. ...

Chương Vịnh Từ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài vì căng thẳng.

Nữ hài đi sau Chu Tuấn Đào vừa dùng ánh mắt sợ sệt nhìn xung quanh nơi khói thuốc nghỉ ngút, vừa liên tục dùng tay véo mạnh vào eo bạn mình.

Nhìn xem đây là nơi nào!

Chương Vịnh Từ không hiểu nổi tại sao bạn mình lại có thể chơi với người ở nơi như thế này.

Có tên thì đói khát phấn khích, có nam nhân trung niên để trần nửa thân xăm trổ hình rông phượng, nhưng điều khiến nữ hài sợ nhất là gã đàn ông ngồi chễm chệ ở đó tên là Lai ca...

Đầu hói, vết sẹo trên mặt hẳn rõ. Trong làn khói mờ xanh ngắt trông hắn giống như một con quỷ dữ.

Chỉ có điều nữ hài không biết vết sẹo gần như xuyên suốt cả khuôn mặt của Lai ca vốn không phải là vết tích của một cuộc ẩu đả nào, mà là vết tích trong tù để lại vì tỏ ra láu cá, đắc tội với một cán bộ quản giáo lớn.

Có thể giữ được mạng sống là vì cán bộ quản giáo đó vốn không muốn giết hắn.

"Tiểu Chu, đến nhanh thật."

Lai ca nheo mắt nhìn một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào sòng bạc, ánh mắt lướt qua người Chu Tuấn Đào rồi dừng lại ở Chương Vịnh Từ. Rõ ràng Lai ca hơi kinh ngạc trước vẻ đẹp của nữ hài.

"Năm nghìn tệ, Lai ca ngươi đếm đi."

Chu Tuấn Đào không chút biến sắc, một bước lướt chắn trước mặt Chương Vịnh Từ, đặt năm nghìn lên mặt bàn.

"Đừng căng thẳng thế chứ, chẳng qua là cược chơi một trận đấu thôi mà."

Bị hai thanh niên thần kinh làm cho bật cười, Từ Lai vừa cười vừa nói: "Vẫn là câu nói kia, nếu muốn chơi cá độ thì cứ tìm ta. Còn nếu không chơi thì đừng có đi nói lung tung.”

"Không vấn đề. Lai ca, vậy ta đi trước."

Chu Tuấn Đào còn chưa nói hết lời, cánh cửa sòng bạc đã bị đẩy mạnh ra một lần nữa, tiếng động lớn phá tan cuộc trò chuyện của hai người.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Sáu bảy thanh niên nối đuôi nhau bước vào sòng bạc trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người.

Mấy thanh niên kia tuy hình dáng, trang phục khác nhau nhưng biểu cảm thì như đúc ra từ một khuôn. Má trái ra vẻ ngông cuồng, má phải toàn là bất cần.

"Lai ca, làm ăn phát đạt nhỉ?"

Thanh niên câm đầu nhướng mày, tiện tay dập điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào mặt một tên đàn em đã mãn hạn tù đang đứng cạnh Lai ca.

Trong tiếng kêu thảm thiết của tên đàn em lấy tay che mặt, thanh niên đi đến trước mặt Lai ca, giơ tay lên tát một cái thật mạnh.

"Có nhớ lời nói giữa ta và ngươi không?”...

Từ trước đến nay Chương Vịnh Từ vẫn luôn nghĩ rằng hai chữ khí thế chỉ là một danh từ mà thôi, nhưng giờ đây nữ hài mới phát hiện ra mình đã nhầm.

Trí tưởng tượng của nữ hài khá phong phú, đặc biệt là sau khi xem nhiều phim Hồng Kông. Từ khi bước vào sòng bạc này, trong lòng Chương Vịnh Từ đã liên tục đánh trống, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Lai ca và mấy tên lưu manh mãn hạn tù đi theo hắn, trong đầu nàng lập tức suy diễn ra rất nhiều nội dung phim kinh dị Hồng Kông.

Nào là vua hút máu cho vay nặng lãi, nào là đồ tể đêm mưa... Phải nói rằng Chương Vịnh Từ trông có vẻ ngây thơ nhưng lại tiếp thu được không ít kiến thức kỳ quái từ những đĩa phim mà Chu Tuấn Đào đưa cho nàng.

Trong vài phút ngắn ngủi này, Chương Vịnh Từ cảm thấy có lẽ mấy người này là những kẻ đáng sợ nhất trên thế giới.
Bình Luận (0)
Comment