"Giúp Cẩm Tú làm việc, kiếm nhiều thêm một phần tiền, bỏ nhiều hơn một phần tâm. Hãy nhớ kỹ, Cẩm Tú không nuôi người nhàn rỗi.”
"Bên trong có một số phần dành cho hai thúc thúc các ngươi, làm người không nên quá tham lam.”
Trương Đồng tiếp tục nói.
"Hiểu rồi.”
Hai người vội vàng gật đầu.
Gà có ruột, chuột có đường, gia tộc hai người ở các thôn này được coi là dòng họ lớn bậc nhất. Có hai người này thì rất nhiều chuyện rườm rà không cần tập đoàn Cẩm Tú ra mặt, đây cũng là một trong những nguyên nhân cơ bản mà Trương Đồng lựa chọn hai người.
"Vậy ta đi trước.”
Trương Đồng cười đứng dậy, hai người lon ton ra tiễn. Trước khi lên xe, dường như Trương Đồng mới nhớ ra điều gì đó, vỗ trán nói: "Đúng rồi, mấy ngày nữa Lý Tam Lang ra tù, dù gì các ngươi cũng coi như là huynh đệ, đi đón hắn đi.”
Hai người nhìn nhau có chút mơ hồ.
Tuy rằng chuyện Lý Tam Lang không lớn nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể ra tù. Nhưng Trương Đồng vừa mới ném một miếng bánh lớn như vậy cho hai người, hai người cũng không dám hỏi, chỉ mơ hồ đáp ứng.
Mãi đến nửa tháng sau, khi biết được Lý Tam Lang ở trong tù bị cơn nghiện ma túy và động kinh đồng thời phát tác, xung đột dữ dội biến thành một kẻ ngốc buộc phải thả ra thì hai người bốn mắt nhìn nhau.
Biểu cảm của hai người rất đau khổ, nội tâm lạnh lẽo làm cho cả hai đều mất đi hứng thú nói chuyện.
Có công thì thưởng, có tội thì phạt, đó là cách làm nhất quán của tập đoàn Cẩm Tú.
Làm chó thì cho ngươi xương, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho người biết ai mới là chủ nhân của ngươi.
Trương Đồng này chính là nanh vuốt mà Tô Bình Nam xếp vào ngành điện ảnh và truyền hình Hạ quốc, hắn đã dần dần lộ ra nanh vuốt dữ dội của mình.
...
Ngay khi Trương Đồng bắt đầu bộc lộ tài năng, từ từ trưởng thành, thì chuyện bên kia đại dương đã đến thời khắc cuối cùng.
Bầu không khí ngầm ở New York rất kỳ dị, mọi người đều biết có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi phát sinh.
Cuối cùng tim giáo phụ Don Victor Corleone đã ngừng đập, mặc dù gia tộc Corleone đã dùng hết tất cả các phương pháp, nhưng lão nhân một đời kiêu hùng đã đi đến đoạn cuối của sinh mệnh.
Lửa giận bập bùng cùng với tình cảm gia tộc đã làm cho cảm xúc của Sonny và Michael hơi mất khống chế, trong lúc nhất thời các loại sự kiện bạo lực nảy sinh liên tục ở New York.
Giấy không thể bọc được lửa, mặc dù có rất nhiều nhân vật lớn đang đàn áp tin tức thật sự nhưng vẫn có rất nhiều trường hợp nổ súng được báo cáo.
Những người sống ở đô thị quốc tế này cảm thấy cực kỳ phẫn nộ khi các sự kiện ác tính nổ ra liên tiếp. Tất cả các bài phát biểu chỉ trích gần như là chủ đề của tất cả các bản tin trong khoảng thời gian này. Nội dung tin tức ông nói gà bà nói vịt vô căn cứ làm cho Kat ở nhà xem tivi hơi buồn cười, nhưng nữ tử cũng cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Cái gì mà bạo lực gia đình ảnh hưởng đến thanh thiếu niên, việc Tinh Điều quốc cho phép tư nhân sở hữu súng có nên được hủy bỏ hay không? Các chuyên gia lấy chính sách nhập cư của Tinh Điều quốc ra chỉ trích không dứt.
Sự thật luôn luôn ẩn sâu trong bóng tối, thế giới này vẫn còn chân thật hay sao?
Lần đầu tiên nữ tử có đôi mắt mèo màu hổ phách này sinh ra hoài nghi về quan niệm từ trước đến nay của mình.
Có hai vụ án chết người nữ tử đã chứng kiến trong văn phòng của Michael Corleone tiên sinh, và kết quả là qua lời của người dẫn chương trình DDC đầy khí thế, bọn hắn lại trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình và những hiểm họa tiềm ẩn do nhập cư bất hợp pháp?
Rốt cuộc thì thế giới này có bộ dạng gì?
Kat Daisy cảm thấy vấn đề này thật phức tạp, nó cũng làm cho nữ tử hiểu rằng sự thật chỉ tồn tại giữa một vài người. Mà một nữ tử cực kỳ bình thường như nàng ngay cả quyền biết chân tướng cũng không có.
Kat đã bị sa thải.
Nữ tử mất việc cũng không tức giận, ngược lại nàng cảm thấy may mắn và chân thành biết ơn Tô tiên sinh thần bí khẳng khái hào phóng kia.
Kat có chỉ số IQ phù hợp với vẻ đẹp của nàng.
Mặc dù nàng biết rõ mình không tham gia vào bất kỳ giao dịch nào liên quan đến gia tộc Corleone và Tô tiên sinh, nàng chỉ là một thông dịch viên. Nhưng nếu nàng tiếp tục làm việc, rất nhiều thứ nàng vô tình nghe được từ Michael Corleone cũng đủ để lấy mạng nhỏ của mình.
Tất cả là bởi vì nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, một người đáng thương ngay cả số phận của chính mình cũng nằm trong tay người khác.
Sự thất thần ngày đó của Kat Daisy khiến luật sư Aston nổi giận, mắng nàng té tát.
Trong khi Kat đang không biết phải làm thế nào, Tô tiên sinh đã quay lại để ngăn những lời cằn nhằn của luật sư Aston.
"Thôi được rồi, trả cho nàng một tháng tiền công rồi cho nàng đi đi.”
Tô Bình Nam nói giọng bình tĩnh, vỗ vai Aston Dell: "Để cho nàng sống cuộc đời nàng nên sống.”
Mặc dù từ đầu đến cuối Tô Bình Nam không thèm liếc Kat Daisy một cái, có vẻ như khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử không có chút sức hấp dẫn nào đối với hắn, nhưng Kat Daisy vẫn rất biết ơn Tô Bình Nam.
"Hãy để nàng sống cuộc đời nàng nên sống."
Thâm ý ẩn chứa đằng sau câu nói bình tĩnh này khiến Kat rùng mình.
Sau khi trở về phòng trọ, nữ tử không nói một chữ nào về trải nghiệm ngắn ngủi mấy ngày nay, nàng chỉ im lặng đối với sự tò mò của bạn cùng phòng Ruth.
Thực ra Kat đã cảm kích sai người, người nữ tử nên cảm ơn nhất là người châu Á có vẻ mặt tang thương kia.
Lão Di Lặc.
Lòng tốt và sự nhiệt tình đặc trưng của nữ tử đã cứu nàng.