Nói gì thì Lão Di Lặc cũng già rồi.
Hắn khó có thể nuốt thức ăn có hàm lượng calo cao của Tinh Điều quốc nên mỗi bữa đều ăn rất ít, chuyện này làm cho một ông lão lớn tuổi còn chút nội thương trong người khổ không thể tả.
Kat đã nhìn thấy chuyện đó, vì vậy nàng quyết định mang cơm giúp lão Di Lặc.
Kat là một người yêu thích văn hóa Hạ quốc, nên tay nghề làm đồ ăn Hạ quốc của Kat cũng rất khá. Sau khi cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của lão Di Lặc, nữ tử vất vả cả một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, Kat như dâng bảo vật đặt bữa sáng đã nấu trước mặt lão Di Lặc đang nhìn bánh mì sữa cau mày, lão Di Lặc đã mềm lòng.
Nhìn mắt nữ tử có chút quầng thâm, ăn thức ăn cực kỳ thoải mái ngon miệng, lão Di Lặc không nói lời cảm ơn gì mà chỉ khẽ thở dài.
Chính bữa sáng này đã cứu mạng Kat.
Khi Tô Bình Nam tiễn Michael Corleone, lão Di Lặc tìm được cơ hội, không nhịn được yêu cầu Tô Bình Nam.
"Tô tổng, có thể giúp lão hán một việc hay không?”
Lão Di Lặc cung kính nói.
Tô Bình Nam gật đầu. Đối với những người của Hải Đông Thanh, đặc biệt là lão Di Lặc, hắn vẫn thể hiện đầy đủ thành ý và sự hào phóng.
"Để cho cô bé kia đi đi, lão đây ăn quả nhớ kẻ trồng cây, coi như Tô tổng giúp lão hán một việc đi.”
Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút rồi gật đầu.
Tô Bình Nam cũng không có chú ý quá nhiều tới một nữ tử không quan trọng, hắn vẫn muốn giữ thể diện cho lão Di Lặc.
"Được rồi.”
Tô Bình Nam nhìn thấy trong mắt lão Di Lặc ẩn chứa mệt mỏi, hắn mỉm cười: "Lần này vất vả rồi, càng về sau càng phải cẩn thận.”
"Yên tâm.”
Lão Di Lặc vội vàng trao đổi vài câu cùng Tô Bình Nam rồi dẫn người đi theo Michael Corleone.
Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất đối với Michael Corleone, bọn hắn là lực lượng rất quan trọng đối với Michael Corleone.
Sau khi Tô Bình Nam thấy chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt, hắn trầm ngâm một chút rồi nói với Đỗ Cửu đi theo phía sau: "Sau khi trở về hãy giúp lão Di Lặc sắp xếp một công việc nhàn rỗi, tìm một nơi hắn thích cho hắn dưỡng lão.”
"Dạ, lão đại.”
Đỗ Cửu gật đầu.
"Người già rồi trái tim sẽ mềm yếu.”
Tô Bình Nam lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Trên con đường Cẩm Tú đi không có thiện lương, nếu Mộ Dung Thanh Thanh có hỏi thì nói cho nàng biết đây là quyết định của ta."
"Hiểu rồi.”
…
"Kat à, New York không thích hợp với chúng ta đâu, chúng ta đến Hollywood đi!"
Ruth vừa mới vào cửa với vẻ mặt uể oải, nàng bị giá cả cao ngất ở New York đè ép không ngẩng đầu lên được, quyết định đi một chỗ khác thử vận may.
Kat hơi do dự, nàng học đại học ngành tài chính, Wall Street mới là nơi nàng mơ ước.
"Đừng do dự nữa.”
Ruth chỉ vào một tin tức trên tivi: "Có thấy không, lại chết người rồi. Nơi quỷ quái này không có gì đáng để lưu luyến, kỳ thị phân biệt đối xử và bạo lực diễn ra ở khắp mọi nơi, tại sao chúng ta không bỏ đi?”
Âm lượng của tivi rất lớn, lời nói của người dẫn chương trình lọt vào tai Kat: "Vào lúc mười một giờ sáng, một nam tử đã bị trúng đạn mà chết. Có thông tin cho rằng nam tử đó là người Apennine. Theo tin tức của Lục Phiến Môn, nam tử tên là Sonny Corleone."
Đã kết thúc hay chưa?
Trong đầu Kat lóe lên một suy nghĩ.
...
Môi trường có thể thay đổi con người.
Kat Daisy nhìn gương mặt đầy oán giận của bạn cùng phòng, trực giác đặc biệt của một nữ nhân mách bảo nàng rằng nếu cứ rời khỏi New York như vậy thì đời này nàng nhất định sẽ là một kẻ thất bại tầm thường, bởi vì nàng sẽ không có can đảm trở về nữa.
"Đi cùng đi, Kat?”
Bạn cùng phòng Ruth cũng không phát hiện cảm xúc của bạn đồng hành không bình thường, vẫn tiếp tục nói: "Cô của ta sống ở Hollywood, nàng vẫn luôn thích sống ở đấy, chúng ta có thể tìm nàng để nương tựa trước, sau đó từ từ tìm cơ hội, nói không chừng ngươi có thể trở thành ngôi sao điện ảnh, dù sao ngươi cũng xinh đẹp thế kia mà.”
Kat lắc đầu: "Ta không thích đóng phim, ta thích cảm giác kích thích khi thao túng tài chính.”
…
Trong khi hai nữ tử đang nói về hướng đi trong tương lai, trang viên Corleone ở phía Đông thành phố Manhattan đang thực hiện một buổi lễ trang trọng.
Michael chính thức trở thành người thừa kế.
Sonny Corleone đã chết và người giết hắn là Michael Corleone.
Michael Corleone đích thân ra tay, rất dứt khoát, quá trình cũng rất đơn giản.
Trong khi Sonny đứng dậy giúp hắn lấy cà phê, Michael Corleone đột nhiên rút súng ra.
"Đoàng đoàng đoàng!”
Michael không có cảm giác xa lạ của lần đầu tiên ra tay, ánh mắt Michael tràn ngập thương xót, bởi vì vào giờ khắc này tình nghĩa huynh đệ hơn ba mươi năm của hai người đã đặt dấu chấm hết.
Việc Michael Corleone tự mình ra tay được quyết định trong cuộc trò chuyện cuối cùng giữa giáo phụ và Michael.
"Michael, ta sẽ cho Sonny một cơ hội để lựa chọn. Nếu trong một tuần hắn không xuất hiện trong quán cà phê Adam ở West Town, ngươi hãy thả hắn trở lại Sicilia và cho hắn một trang viên để hắn có thể sống phần đời còn lại ở đó.”
Ánh mắt của giáo phụ hiện lên vẻ đau khổ.
"Nếu như ba ngày sau hắn ra khỏi quán cà phê kia, chứng tỏ hắn đã phản bội ta, cũng phản bội cả gia tộc, ta muốn ngươi tự mình ra tay giết hắn, nhớ kỹ là ngươi tự mình ra tay.”
"Tại sao vậy phụ thân?”
Michael Corleone ngăn sự khiếp sợ trong lòng và hỏi, ở thời đại hiện giờ làm như vậy rất nguy hiểm.
"Căn cơ của gia tộc Corleone là sắt và máu, không qua một lễ rửa tội bằng máu thì ngươi không thể phục chúng được.”
Đối với gia tộc Corleone mà nói, chuyện tàn nhẫn này tương đương với một loại rửa tội khác.
Vì vậy trước khi Michael bắt đầu, hắn đã gọi điện thoại để mời Tô Bình Nam, người bạn phương Đông đã có tình bạn thực sự với mình.
Tô Bình Nam đồng ý không chút do dự.
Hắn từ chối hết tất cả khuyên can của mọi người. Trong mắt nam nhân thiết huyết này, loại chuyện này mới là biểu hiện của tình hữu nghị chân chính, huống chi sự kiêu ngạo trong xương cốt làm cho Tô Bình Nam không hề sợ hãi.