Mọi người không nói tiếp, yên lặng gật đầu, một cái tên đã hiện lên trong đầu bọn hắn.
Johnny Torrion.
”Đầu tiên là đối đầu trực diện với người của Torrion, sau đó còn không tiếc gì mà để lại thứ giá trị một cách dễ dàng như vậy.”
Mắt của Grant cực kỳ sắc bén: “Mục đích của bọn hắn là gì?”
Mọi người đang tranh luận, trong tất cả các cuộc thảo luận của mọi người, Grant đã đưa ra câu trả lời của riêng mình.
”Ra oai, ta nghĩ rằng bọn hắn đang ra oai.”
Hắn vừa nói những lời này ra, cấp dưới ồ lên xôn xao.
”Tuy rằng nơi này được gọi là vùng đất tội ác, nhưng không có mấy thế lực dám khiêu khích tên điên Torrion như vậy. Sếp, ngươi chắc chắn không phải bọn hắn không kịp mang đi chứ?”
Một người cấp dưới đưa ra một ý kiến khác.
”Động não một chút đi, từ khi chấm dứt sự việc đến lúc chúng ta chạy tới có chừng bảy phút đồng hồ, ngươi cho rằng bọn hắn không cầm theo nổi chút bột này?”
Grant nói chuyện không chút khách sáo, đồng thời trên mặt hắn hiện ra một chút lo lắng: “Mọi người suy nghĩ thật kỹ, khi một con mãnh thú đặt chân lên địa bàn của một mãnh thú khác sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Liều mạng đánh nhau.”
Vẫn là người cấp dưới vừa nói chuyện lúc nãy đưa ra đáp án, đồng thời sắc mặt của hắn cũng hơi thay đổi: “Còn có thể chết càng nhiều người.”
“Đúng thế.”
Grant kết thúc bài giảng ngắn ngủi này: “Bảo mọi người chuẩn bị tâm lý, chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.”
…
“Biết tại sao ngươi phải nhịn không?”
Đêm đã khuya, rốt cục Tô Bình Nam bận rộn duỗi người ra nhìn Dương Thiên Lý cất giọng nghiêm túc: “Bởi vì chúng ta không phải người Sicilian, nền tảng của chúng ta quá thấp để đánh một trận giằng co, vì vậy chúng ta phải đánh chìm tất cả bọn muốn nhúng tay vào Chicago cùng một lúc.”
“Ta hiểu rồi.”
Dương Thiên Lý gật đầu: “Tuy rằng người phía dưới hơi kích động, nhưng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát.”
“Ừ.”
Tô Bình Nam châm điếu xì gà: “Việc này không thể nóng nảy, người muốn Torrion chết không chỉ có chúng ta, gia tộc Corleone tặng ta món quà gặp mặt quả thật đã đánh những người kia rất đau, nhưng còn lâu mới đủ.”
Dương Thiên Lý hưng phấn, hắn biết điều tiếp theo lão đại nói mới là trọng điểm.
”Có một đồn điền cao su tên là AS ở vùng ngoại ô phía bắc của Chicago, ta muốn ngươi đốt nhà kho số 3 bên trong đó.”
Mặt Tô Bình Nam lộ ra sự tàn nhẫn mà đã lâu rồi Dương Thiên Lý không gặp: “Đây chỉ là màn chào hỏi của ta với vị Torrion tiên sinh đó.”
Tô Bình Nam cũng không nói cho Dương Thiên Lý biết, chỉ một địa chỉ đơn giản này mà Robert Matthew đã tiêu tốn của tập đoàn Cẩm Tú hai triệu đô la.
”Biết rồi, đại ca.”
Dương Thiên Lý nhe răng cười: “Ta sẽ đốt sạch sẽ, cam đoan bên trong không để lại vết tích gì.”
“Tới nơi đó rồi sẽ có người giúp ngươi.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Giúp ta chào hỏi cho đàng hoàng.”
...
Sắp xếp Dương Thiên Lý đi chào hỏi thì chào hỏi nhưng Tô Bình Nam vẫn biết rõ luật chơi của xã hội thượng lưu Tinh Điều quốc, đó chính là trong tư nhân cho dù hắc ám tàn nhẫn cỡ nào, nhưng ở bên ngoài nhất định phải cố tạo ra cho mình một hình tượng giàu tinh thần chính nghĩa, còn yêu thích từ thiện.
Sáng sớm hôm sau, Aston Dell đã chờ đợi bên ngoài và đưa một tấm thiệp đấu giá đến tay Tô Bình Nam, trên đó viết bằng tiếng Anh: "Chăm sóc trẻ em, xóa đói giảm nghèo".
Tô Bình Nam lật qua lật lại tấm thiệp mời được làm rất tinh tế, mỉm cười lắc đầu, bên trong nụ cười tràn đầy mỉa mai.
Hắn tham gia vào tiệc từ thiện lần này đơn giản có hai mục đích. Thứ nhất là tiếp xúc với nhân vật có mối quan hệ lớn ở Chicago, hắn cần một ít hỗ trợ của đối phương, đây là một cơ hội tốt để tiếp cận đối phương, thứ hai là đưa ra một lớp bảo vệ của lòng nhân từ. Về việc tiền sẽ được sử dụng vào đâu, không ai quan tâm. Tất cả các nhân vật lớn đều hiểu rõ, chẳng qua là chuyện thường tình, chính khách muốn danh tiếng, doanh nhân muốn lợi nhuận...
“Boss, ta lại xác định một lần nữa, Totti Ans nhất định sẽ có mặt, gần đây vị trí của hắn đã bị kích chiến nên hắn quyết định quyên góp bức tranh nổi tiếng yêu thích của mình, số tiền thu được ngoại trừ việc sửa chữa cơ sở hạ tầng của quảng trường thứ bảy ở Chicago, phần còn lại sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện.”
Tô Bình Nam sửa sang lại cà vạt một cách vô cảm: “Lần này găng tay trắng của hắn có tham gia đấu giá hay không?”(*)
(*)Thuật ngữ "găng tay trắng" dùng để chỉ việc làm trung gian cho việc tẩy trắng "tiền đen", hoặc một chiếc áo choàng "hợp pháp" để thực sự tham gia vào hoạt động kinh doanh "bất hợp pháp", một thuật ngữ bắt nguồn từ Đài Loan.
Aston Dell gật đầu: “Frank Ribe, một doanh nhân, mặc dù mối quan hệ của bọn hắn khá bí mật nhưng vẫn tra ra được.”
Nói xong Aston Dell đặt một bức ảnh trước mặt Tô Bình Nam, trên đó là một nam nhân trung niên hơi hói đầu.
”Nói với Robert Matthew, hắn đang làm rất tốt. Ta sẽ cho hắn một sự ngạc nhiên vui mừng.”
Tô Bình Nam gật đầu, chăm chú nhìn ảnh chụp vài phút sau đó xoay người nói với Đỗ Cửu: “Bảo Mộ Dung Thanh Thanh làm việc, cho dù nàng dùng bất cứ biện pháp gì, ta cũng muốn vị Frank tiên sinh đó xuất hiện ở hội trường trễ nửa tiếng. "
”Hiểu rồi.”
Đỗ Cửu khom người, cầm lấy tấm ảnh được Aston đặt ở đó rồi đi ra ngoài.
”Boss."
Chờ Đỗ Cửu đi rồi, Aston Dell nhìn Tô Bình Nam muốn nói lại thôi: “Phải cẩn thận, vị Rank tiên sinh đó nổi danh tham lam vô độ.”
“Không sợ hắn tham, ta chỉ sợ hắn không đủ lớn gan.”
Mắt Tô Bình Nam cực kỳ sắc bén: “Ta có thể cho hắn thứ hắn muốn, nhưng hắn nhất định phải hồi báo đầy đủ cho ta.”
Làm việc phải dứt khoát.
Cho tới bây giờ Tô Bình Nam vẫn không định chỉ đánh Johnny Torrion chơi chơi, hắn muốn ra tay giết gà dọa khỉ chỉ trong một lần. Hắn muốn nói cho tất cả thế lực hắc ám trong thế giới phương Tây biết rằng, Cẩm Tú không dễ trêu chọc, cũng không thể trêu chọc. Hắn dệt một tấm lưới lớn trên mọi mặt trận, giống như khi nhện đi săn lộ ra răng nanh thì đối thủ đã không còn chỗ trốn thoát khỏi tấm lưới nữa rồi.