"Paul tiên sinh, ta đã giúp ngươi liên hệ với một phần tử bạo lực mà ngươi hài lòng. Giá yêu cầu của hắn là ba trăm đô la. Nếu ngươi đồng ý với mức giá này thì hắn có thể nhận cuộc phỏng vấn của ngươi."
Điều này rất nguy hiểm.
AZ hoạt động rất hiệu quả.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể vào được không?”
Paul cất tiêng hỏi, hắn đã đợi bên ngoài khu công viên rất lâu, công tác chuẩn bị của AZ khiến hắn hơi hồi hộp, giờ thì bí ẩn về khu khét tiếng này có thể được vén màn ngay lập tức, hắn đang rất phấn chấn.
"Được chứ."
AZ sửa sang lại áo chống đạn trên người và mỉm cười: "Chúng ta rất may mắn, hôm nay tại quảng trường có sự trở lại của một vị anh hùng, rất nhiều thanh niên nóng nảy dễ cáu kỉnh đều sẽ đi dự tiệc, nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều.”
"Anh hùng?”
Paul tò mò thuận miệng hỏi một câu.
"Một người tên là Joe Troy, là người duy nhất đánh bại khu phố này và có danh tiếng lớn, hắn được cho là đã tự tay giết chết Johnny Torrion.”
Câu trả lời của AZ rất bình thường, nhưng nó như sấm rền bên tai Paul.
Là một người làm tin tức truyền thông, Paul không thiếu sự nhạy bén, thậm chí khứu giác vượt trội còn là chìa khóa giúp hắn trở nên nổi bật trong ngành này.
Trong thành phố đầy rẫy tội phạm và bạo lực này, có thể giết được tên điên Johnny Torrion tiếng tăm lừng lẫy sẽ khiến cho tên gia hỏa Troy trở thành một đại nhân vật.
“Ngươi xác định là hắn làm?” Paul hỏi.
“Ai biết được? Nhưng tin tức này đã âm thầm lan truyền giữa không ít người.”
AZ nhún vai, thản nhiên trả lời: “Dù sao cũng không có người dám nói dối mấy chuyện này đâu. Xem ra, khu vực này sắp sửa có một đại nhân vật rồi.”
Paul im lặng vài phút, loại chuyện này chỉ là tin đồn, không có bằng chứng gì cả. Cho dù hắn muốn cũng không thể đăng lên báo.
“Hắn trở về làm gì? Chúng ta có cần đi xem một chút gì đó không?”
“Không biết, nhưng ta không đề nghị ngươi đến đó. Chỗ đó quá hỗn loạn, ngươi có thể sẽ bị bắn chết bất cứ lúc nào. Ta không bảo vệ được ngươi đâu.”
Lời nói của AZ không xua tan được suy nghĩ của Paul, ngược lại càng khơi dậy sự tò mò của hắn. Nhìn về phía góc phố, Paul đưa ra quyết định.
Hắn phải đi sâu vào vấn đề này. Hắn có một dự cảm rằng nếu vấn đề này có thể được đưa tin trên báo thì chiếc cúp Pulitzer mà hắn hằng mơ ước sẽ thực sự trở thành hiện thực.
…
Hạ quốc, 8 giờ sáng.
Đơn hàng quá lớn khiến người của công ty đến từ rất sớm. Mọi người đều ý thức dọn dẹp văn phòng của mình thật sạch sẽ, vì sợ đối phương đến đàm phán sẽ nghi ngờ thực lực của công ty chỉ vì sai lầm của mình.
Đơn hàng quá lớn, cho dù ngươi có làm việc chăm chỉ đến cỡ nào, cao tầng tuyệt đối sẽ giết không tha. Cho nên, không ai dám gây ra rủi ro gì.
“Lý tổng nói chúng ta sẽ đàm phán trong phòng họp, bởi vì bên kia đã chủ động liên hệ với chúng ta, cho nên…”
Lý Tuệ là Trưởng phòng kinh doanh của Hồ Tư Tư, cũng là người nắm rõ tin tức nhất. Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại, mỉm cười nhìn những tinh anh bán hàng ánh mắt như sói như hổ bên dưới.
“Nói đi.”
Tư lịch của Hồ Tư Tư đầy đủ, quan hệ ngày thường với Lý Tuệ cũng không tệ, tất nhiên là người đầu tiên lên tiếng.
“Cho nên, các ngươi phải ăn mặc, trang điểm thật lộng lẫy. Thông tin phải học thuộc làu. Tinh anh của ba phòng kinh doanh đều sẽ đi cùng. Ai có thể lấy được đơn hàng của tập đoàn Cẩm Tú, tiền đồ của người đó sẽ vô hạn.”
Lời nói tương tự vang lên từng khu làm việc. Lập tức bầu không khí nóng hẳn lên, đồng thời ánh mắt nhìn nhau cũng mang theo chút thù địch.
Đúng 9 giờ, Lý tổng cùng với một đoàn người bước vào cánh cửa công ty. Không ít nhân viên đang làm việc, bao gồm Hồ Tư Tư đã thay một bộ quần áo khác, nhìn thì như bận rộn, thật ra ánh mắt lại như những radar định hướng lặng lẽ quét về phía bên kia.
Tập đoàn Cẩm Tú đến sáu người, tuổi tác nhìn qua không lớn, cách ăn mặc thống nhất. Ngoại trừ người dẫn đầu mặc đồ vest màu sáng, những người còn lại đều mặc vest màu đen, thân hình đứng thẳng.
“Những người đó nhìn hung dữ quá.”
Tiểu Nhã ở phòng làm việc bên cạnh thò đầu thì thầm với tổ trưởng quản lý của mình là Hồ Tư Tư: “Nhìn qua đoán chừng rất khó giải quyết.”
Hồ Tư Tư im lặng không nói. Toàn bộ tâm tư của nàng đều tập trung trên người thanh niên, muốn từ ngôn hành cử chỉ của đối phương phân tích ra đặc điểm tính cách của hắn, từ đó đúng bệnh hốt thuốc.
Gương mặt của người đó chỉ toàn là sự lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh.
Những nhân viên nằm trong tầm mắt của hắn đều có cảm giác rét run, lặng ngắt như tờ.
“Người đến tên Trang Tử Cường.”
Lý Tuệ hạ giọng nói rất nhanh với những người nhân viên bán hàng ưu tú của mình về tình huống mà nàng vừa nắm được: “Giám đốc liên minh Thủy sản tập đoàn Cẩm Tú có tính cách điềm đạm, bình thường rất ít khi nói chuyện. Nhớ kỹ, lát nữa có việc thì nói, đừng cố pha trò để điều chỉnh không khí, hoặc cố gắng tâng bốc đối phương, điều này sẽ phản tác dụng.”
“Biết rồi.”
Đám nhân viên cốt cán Hồ Tư Tư vội vàng gật đầu, gương mặt người nào cũng tràn đầy sự phấn đấu.
Phòng họp được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết. Hồ Tư Tư bật cười khi nhìn tờ giấy lụa trắng như tuyết cùng với Thiết Quan Âm màu xanh nhạt. Mùi vị đúng là có chút không tầm thường. Nhìn qua là biết đây không phải là hàng trôi nổi, hẳn phải bỏ ra một số tiền lớn để thỉnh về.
Nên biết rằng công ty có tiếng keo kiệt với nhân viên. Những thứ này nhất định là văn phòng khẩn cấp đặt mua. Nếu sự việc bàn không thành, bà cô già ngày nào cũng xụ mặt kia nhất định sẽ nổi điên vì đau lòng.
Nói ra cũng kỳ lạ, bà cô già đó chuyện xấu cũng không ít, nhưng lão già trụ sở chính ở Đức phái đến lại như trúng tà, chết sống cũng ủng hộ.
Tiếng ho khan của Lý Tuệ cùng với một cú đá thật mạnh dưới mặt bàn khiến cho Hồ Tư Tư giật mình tỉnh lại. Nàng phát hiện buổi đàm phán không biết đã bắt đầu từ lúc nào. Dường như toàn bộ hội trường chỉ có một mình nàng là ngẩn người.