Trong kế hoạch Thế giới Mới của hắn, hai năm hắn sẽ chọn một đầu lĩnh có thể nói là quan trọng nhất của Hòa Ký. Cho nên, hắn cực kỳ chú ý đến những nhân tài mới nổi của Hòa Ký.
Phi Cơ tất nhiên cũng lọt vào ánh mắt của hắn.
Khác với mấy tên gia hỏa vừa mới ngoi đầu lên khác, Phi Cơ quật khởi vô cùng cường thế, khiến cho sếp Lương cảm thấy rất hứng thú. Đó chính là nguồn tài chính của tên này này dường như quá dư dả.
Nhưng không chỉ như vậy.
Sếp Lương chưa bao giờ nhìn thấy đàn em của một tên lưu manh lại có nhiều tinh anh đến như vậy. Trong số ba công ty tài chính lớn nhất ở Loan Tử, hai trong số đó thuộc về chàng trai trẻ này. Hơn nữa, những người quản lý chuyên nghiệp được thuê không phải người bình thường có thể mời được.
Sau khi tìm hiểu kỹ, mặc dù mọi thứ trong quá trình tuyển dụng đều hợp lý, nhưng từ đầu đến cuối sếp Lương đều cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không tìm ra được vấn đề gì. Cảm giác này khiến cho hắn chú ý hơn đến Hổ Loan Tử gấp bội.
Theo quan điểm của hắn, nếu không có chuyện gì xảy ra với Phi Cơ, hắn chắc chắn sẽ là ứng cử viên nặng ký nhất cho chức đầu lĩnh lần tiếp theo. Đây không phải là hắn đủ hung ác mà là hắn quá biết làm người.
Công ty tài chính của hắn giàu đến chảy mỡ, nhưng người trẻ tuổi này không ăn một mình. Tạm thời gác lại thế hệ cũ, chỉ nói đến những con hổ thế hệ mới đều ở trong công ty của hắn để quản lý tài chính. Mặc dù sếp Lương không điều tra được rõ ràng số tiền hoa hồng được chia mỗi tháng, nhưng nhìn nụ cười thật tươi trên gương mặt đám gia hỏa kiệt ngạo kia khi gặp Phi Cơ cũng có thể thấy được loáng thoáng rồi.
Ngay cả nội gián mà hắn chôn xuống bên cạnh Phi Cơ, mỗi khi nhắc đến đại ca, ánh mắt hắn đều hiện lên sự kính nể. Thậm chí sếp Lương còn có chút hoài nghi, nếu không phải thân phận nội ứng, tên nội gián kia rất có thể sẽ trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Phi Cơ.
…
“Phi Cơ ca, mọi người đang chờ ngươi.”
Tuổi tác của Đỗ Lập lớn nhất trong ngũ hổ, cũng là người ngang ngược càn rỡ nhất. Hắn gọi Phi Cơ một tiếng Phi Cơ ca, nói rõ phân tích của sếp Lương không hề sai.
“Chờ ta?”
Phi Cơ nở nụ cười thật khoa trương: “Tốt như vậy à? Cũng không phải ăn cá mú, Lập ca ngươi cũng không cần chiếu cố ta như vậy có được hay không?”
Thấy Phi Cơ nói đùa với mình, Đỗ Lập cũng cười nói: “Chỉ cần ngươi muốn ăn, đừng nói cá mú, ngay cả vây cá súc miệng cũng không thành vấn đề.”
Nói xong, Đỗ Lập lạnh lùng nhìn thoáng qua những lão hổ khác, cũng chính là Đại Phi ngoi đầu lên cùng một lúc với Phi Cơ, khinh thường nói: “Ta không giống như môt số người, hẹp hòi đến mức kính già yêu trẻ cũng không biết.”
Đại Phi tái mặt, vừa định lên tiếng đáp trả thì nhìn thấy Phi Cơ lắc đầu với mình, lập tức không nói gì thêm, nhưng đám đàn em sau lưng thì sắc mặt đã có chút bất thiện.
“Thôi được rồi Lập ca, ngay trước mặt nhiều tiểu bối như vậy, tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn, có việc gì thì về nhà rồi nói.”
Phi Cơ một tay ôm vai của từng người, đồng thời còn không quên chào hỏi mấy Hồng Côn khác.
“Đúng rồi, Lập ca, ngươi chờ ta làm gì? Hôm nay nhiều người bắt nạt ít người. Lực lượng của Đại D ca đều dùng hết, đánh thế nào cũng thắng mà.”
“Bánh gato thì chỉ có bấy nhiêu. Phi Cơ ca ngươi không xung phong, các huynh đệ làm sao có thể cầm được.”
Câu nói này vừa ra, tất cả mọi người đều gật đầu.
Trước khi đến đây, Đại D sợ rằng những kẻ có phần ngang ngược ngày thường sẽ gây gổ với nhau và làm trì hoãn sự việc nên đã hạ lệnh tử thủ.
Đêm nay, ngoại trừ ba nơi mượn binh, người nào hạ cờ sẽ thuộc về người đó. Là một trong những người đứng đầu, đám người Đỗ Lập đều biết chuyện gì đã xảy ra.
Tóm lại, bọn hắn chỉ ở đây để tận dụng lợi thế của trò chơi trước, cũng không phải muốn triệt để càn quét Tân Ký.
Chỉ có một số nơi có thể lấy lại được, ngoại trừ phần đã giao cho bang phái.
Những gì bọn hắn có được không đáng để bọn hắn ăn một mình. Nếu chẳng may, thần tài của bang phái hiện nay là Phi Cơ ở Loan Tử muốn gạt ngươi qua một bên, một mình ăn mấy phần, đá ngươi ra khỏi công ty tài chính, không khỏi được không bù mất.
“Thế còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta.”
Cảnh tượng này vẫn không thoát khỏi ánh mắt của sếp Lương. Lông mày của hắn cau lại, hình ảnh Phi Cơ gật đầu về phía quán trà lại hiện lên trước mắt.
…
Đám người Phi Cơ đứng nói chuyện cách hộp đêm Hạ Quốc Thành mấy trăm mét. Bên trong, Lý Thái Long danh xưng Tiêm Đông Bá Vương đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Lập ca, Đại Phi, hai người nghe ta nói một chuyện.”
Sắc mặt Phi Cơ nghiêm túc lại: “Tối nay ta chỉ dẫn theo ba mươi đàn em. Phong vân lần này, Phi Cơ ta một cái cũng không muốn.”
“Cái gì?”
Mặc dù biểu hiện của mọi người khác nhau nhưng đều không che giấu được sự chấn kinh.
“Là thật. Tối nay ta đến đây chỉ là nể mặt Đại D ca mà thôi.” Phi Cơ nói: “Bây giờ, địa bàn của ta rất nhiều, ta không ăn nhiều như thế được.”
Hắn nói câu này xong, ánh mắt của những người còn lại đều nóng lên.
…
Thời gian trở lại một ngày trước.
Loan Tử, quán rượu Kim Phát.
“Ta muốn mượn binh của ngươi cho Đại Phi và Thường Nhạc. Chuyện của Du Tiêm Vượng, ngươi không nên nhúng tay.”
Rebecca ra lệnh. Hơn nữa, khi nói chuyện, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn chằm chằm Phi Cơ, muốn nắm bắt biểu hiện nhỏ bé nhất trên gương mặt của hắn.
Nếu gương mặt hay ánh mắt của Phi Cơ toát lên sự mâu thuẫn hay bất mãn, hai năm sau, nhất định phải bố cục lại lần nữa.
Cũng không phải Rebecca không tin tưởng sự trung thành của Phi Cơ đối với Cẩm Tú, mà là nàng không tin lòng người.
Nàng biết dục vọng của con người không có điểm cuối.
Nữ nhân cảm thấy một lùm cỏ chưa từng nắm giữ bất kỳ quyền hành gì, một khi địa vị, tài phú và thế lực dần dần lớn mạnh, người này có thay đổi hay không sẽ là một dấu chấm hỏi.