Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 739 - Chương 739: Ta Sẽ Dọn Xác Cho Ngươi

Chương 739: Ta sẽ dọn xác cho ngươi Chương 739: Ta sẽ dọn xác cho ngươi

Phi Cơ đã đưa ra một đáp án khiến Rebecca rất hài lòng: “Được.”

Phi Cơ đồng ý một cách dứt khoát không một chút do dự, thậm chí cũng không hỏi lý do, ánh mắt vẫn thanh tịnh như cũ.

“Rất tốt.”

Phi Cơ không hỏi nhưng Rebecca lại không thể không nói.

Nữ nhân gật đầu, trong giọng nói lộ vẻ hài lòng: “Ngươi không được làm quá náo động. Bây giờ ngươi đã tạo nên sự chú ý cho quá nhiều người, cộng thêm Đại D cũng phải kiêng kỵ ngươi. Huống chi, ngươi không cần những địa bàn đó để củng cố địa vị của ngươi.”

“Hơn nữa, mượn binh nâng đỡ Đại Phi và Thường Nhạc đánh xuống những địa bàn đó có hai chỗ tốt. Thứ nhất, hai năm sau ngươi thượng vị, bọn hắn chính là sự giúp đỡ tốt nhất. Thứ hai, bọn hắn có thêm mấy địa bàn, về sau có thể đấu ngang với những lão hổ kia.”

Rebecca kết thúc cuộc nói chuyện: “Nhớ kỹ, Hòa Ký là của Cẩm Tú. Muốn đoạt một bang phái tràn ngập mâu thuẫn dễ dàng hơn nhiều.”

Phi Cơ gật đầu, không tỏ ra quá quan tâm.

Hắn nhìn Tô Văn Văn đang khoan thai uống trà một bên: “Văn ca, nghe nói ngươi muốn trở về, ta có thể làm phiền ngươi mang giúp cho Tứ tiểu thư một món quà hay không?”

Nói xong, nam nhân không màng đến quyền sở hữu hàng chục triệu này vừa xoa tay vừa lo lắng nói: “Cũng không biết nàng có thích hay không.”

Thời gian quay trở lại hiện tại.

“Phi Cơ, ngươi thật sự không muốn những địa bàn đó sao?”

Giọng điệu của Đỗ Lập có chút không tin, xác nhận lại lần nữa. Hắn có đủ tự tin có thể lấy lại những địa bàn này. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ở phương diện này nhưng hắn cũng không biết Tân Ký còn có dự định nào khác hay không. Cho đến lúc này, ngoại trừ hai người Tiêm Đông Bá Vương, ngoài đường vẫn sóng êm gió lặng, không có bất kỳ hành động nào.

“Không muốn.”

Phi Cơ nhìn những Hồng Côn khác, nhất là Đại Phi và Thường Nhạc, bắt đầu phân tích dựa theo túi khôn mà Cẩm Tú đã đưa đến cho hắn: “Mặc dù nói mọi người ra ngoài lăn lộn là để kiếm tiền nhưng làm người thì không được quá tham lam.”

“Lần này là chiều hướng phát triển của bang phái, không thể không đánh. Đám lão quỷ sẽ lập tức xéo đi. Có tiền thì mắt nhắm mắt mở. Cảnh tượng hoành tráng và cơ hội về sau sẽ không còn, cho nên các ngươi hãy cố gắng mà làm.”

Câu nói này giống như là nghĩ cho mọi người, nhưng sau khi hắn nói xong, ánh mắt của hai người Đại Phi và Thượng Nhạc lập tức nóng lên, không còn suy nghĩ thấy tốt thì lấy.

Hai người bọn hắn khác với mấy người khác. Bọn hắn vẫn còn đang trong giai đoạn tích lũy. Mặc dù tên tuổi đã đủ vang dội, anh em bên dưới cũng nhiều, nhưng đến bây giờ còn chưa tích lũy đủ tài phú. Ban đầu, bọn hắn dự định một người đánh được nửa trận thì thu tay lại, bây giờ thì ai nấy đều đỏ ngầu cả mắt.

“Nghĩ thông suốt thì làm đi.”

Phi Cơ nói xong thì vỗ vai Đại Phi: “Ta đi trước, Đại D ca đang chờ các ngươi ở khách sạn Phú Hào để ăn khuya.”

Đại Phi gật đầu, sau đó quay người nhìn đám người đang hào khí ngút trời đằng sau, hít một hơi thật sâu rồi hô lớn: “Giết.”

Nghe tiếng hắn hô to, đám người đằng sau lập tức giống như nước thủy triều dâng lên.

Hai giờ rưỡi sáng, sự kiện được ghi vào lịch sử Cảng thành chính thức khởi tranh.

Lý Thái Long rất nghiêm túc quấn chiếc gậy bóng chày quanh tay phải bằng băng gạc, sau đó vẫy nó vài lần rồi mỉm cười nói với Lý Dục Thiêm cũng đang chuẩn bị: “Đứng vững, chúng ta chính là nguyên lão của Tân Ký. Thất ca nhìn thấy chúng ta còn phải đứng dậy chào hỏi mà.”

“Còn sống rồi nói sau.”

Lý Dục Thiêm nghe xong, lại nghe đối phương hô to một tiếng, sau đó nhìn thấy một trong ngũ hổ là Đại Phi sắc mặt dữ tợn dẫn theo một đám đàn em như dòng lũ màu đen thẳng tắp lao đến.

“Ta nhổ vào. Ngũ hổ Hòa Ký mà cũng chọn cầm tinh là hổ. Hôm nay ta sẽ biến ngươi thành một con hổ chết.”

Quả nhiên là một trong Thập Kiệt biết đánh nhau nhất của Tân Ký. Hắn không hề sợ hãi, mang theo hung khí sáng bóng cực kỳ phách lối thẳng tắp nghênh đón. Khí thế một đi không trở lại lập tức khiến cho tinh thần người bên dưới đại chấn, theo sát lão đại xông tới.

Đỗ Lập bên cạnh Đại Phi không ngờ Đại Phi nói đánh là đánh, hơn nữa còn gặm cục xương cứng nhất. Sau khi sửng sốt, hắn quay sang mắng đàn em của mình: “Ta khinh. Tên gia hỏa đó đúng là đủ ác. Đừng để bọn hắn hạ thấp chúng ta. Xông lên.”

Đỗ Lập nói xong, cầm theo hung khí trong tay theo sát Đại Phi xông đến, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lý Thái Long.

“Khốn kiếp, lão tử ngươi sau này sẽ là Hổ Tiêm Đông.”

“Đến đây đi, ta sẽ dọn xác cho ngươi.”

Lý Thái Long không chút yếu thế, gầm thét tiến lên.

Hai đội ngũ như sao băng va chạm nhau. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, âm thanh đồ sắt va chạm nhau cùng với tiếng kêu thảm không dứt bên tai, lập tức có không ít người ngã xuống đất. Sau đó, hai dòng người lập tức chia thành nhiều nhóm nhỏ, biến thành một trận hỗn chiến.

Lý Thái Long xứng đáng với xưng hào Tiêm Đông Bá Vương. Trong đám đông, hắn né người sang một bên, đạp bay một đả tử của Hòa Ký, không lui lại, cũng không đợi đối phương thu đùi phải, cây gậy đã xoay tròn đập vào đùi đối phương.

Răng rắc! Đùi phải của đối phương đã bị một gậy của Lý Thái Long đánh gãy. Bắp chân và đùi tạo thành một hình tam giác quỷ dị.

“A!”

Tên kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cây gậy của Lý Thái Long đã từ một góc độ khác vung mạnh qua, đánh thẳng vào gương mặt của hắn.

Bốp. Một tiếng vang thật rõ.

Cho dù Đỗ Lập thường xuyên nhìn thấy giang hồ chém giết cũng nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.

Cả gương mặt bị đánh nát nhừ, răng và thịt đầy trong miệng, nhìn qua rất dọa người.

“Ta nhổ vào.”

Lý Thái Long chạy đến chỗ tên kia ngã xuống, sau đó ngoắc ngón tay với Đỗ Lập: “Hắn không được đâu. Muốn chém, ta, hắn còn chưa đủ tư cách. Ngươi đến đây đi.”

“Được.”

Đỗ Lập cũng bị khơi dậy hung tính, gần như xông đến, thẳng tắp bổ thanh đao về phía cổ Lý Thái Long.

Gậy bóng chày của Lý Thái Long quét ngang qua cản lại. Vũ khí của hai bên chạm vào nhau, tia lửa bắn ra. Có thể thấy lực đạo một đao này của Đỗ Lập lớn đến cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment