“Đám người kia điên rồi.”
Sếp Lương nhìn hai bên càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, nhịn không được thấp giọng mắng: “Tất cả đều cho rằng mình có thực lực, nhưng lại không biết quý trọng tuổi trẻ của mình.”
“Có thể giết đến đỏ mắt hay không?”
Một cấp dưới đứng đằng sau lo lắng nói: “Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn không khống chế nổi cục diện.”
“Sẽ không đâu.”
Sếp Lương nhìn về phía Minh Vương và Đại Thái Bảo đang cố thủ tại cửa vào đường Bát Lan, chép miệng nói: “Hòa Ký giết đỏ mắt cũng không chỉ những người này.”
…
Du Tiêm Vượng tấc đất tấc vàng.
Cho nên, điều này cũng dẫn đến một thực tế là mặc dù có nhiều thế lực, nhưng không thể cai trị toàn bộ đường phố như các khu vực khác của Cảng thành, mà trở thành sự phân chia lãnh thổ theo địa điểm.
Cho nên, địa bàn của mỗi bang phái đều không lớn.
“Minh Vương ca, ngươi nói Hòa Ký có bị đánh không vậy? Dù sao đám lão môn kia sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đao Tử Hào nhìn Minh Vương vẫn ung dung ăn hoành thánh, nhịn không được hiếu kỳ hỏi một câu.
Hắn thấy thế lực hai bên ngang nhau. Người Tân Ký lại rất thông minh. Bọn hắn canh giữ ngoài cổng, sau đó sử dụng lợi thế về địa hình để kiểm soát khoảng cách và nhân số của đối phương ở mức độ lớn nhất.
Thời gian đã trôi qua không ít, đồ ngốc cũng biết đám lão quỷ sẽ không cho hai bên quá nhiều thời gian, nhất định sẽ cho quân đội đi ra thu dọn đống hỗn độn.
“Ông chủ, ngươi cho ta một con số về tổn thất buôn bán hôm nay, chúng ta và Đại D ca sẽ bỏ ra hết tiền vốn, phụ trách bồi thường tối nay.”
Minh Vương uống xong ngụm nước cuối cùng, nói một câu với ông chủ xong mới quay sang đáp lời Đao Tử Hào: “Hòa Ký sẽ thắng. Ngươi nên nhớ rằng, mặc dù người cắm cờ trong giang hồ nhiều nhưng chưa chắc sẽ đánh thắng ít người.”
Dừng lại một chút, Minh Vương mới ung dung bổ sung: "Nhưng tốn nhiều tiền nhất định sẽ đánh thắng tốn ít tiền.”
Cùng lúc đó, Đại Thái Bảo Trần Thận Chi nói với lão tam Lý Triệu Đái: “Nên kết thúc thôi. Lần này Hòa Ký cần tên không cần lợi. Đại D vì muốn ngồi vững cũng xem như bỏ hết tiền vốn. Cho nên hắn đã thắng.”
Cuộc chiến đường phố không phải là cuộc chiến trên võ đài.
Hai bên làm tất cả những gì có thể, tất cả đều muốn mạng. Nhất là trong một môi trường vô cùng phức tạp, dù một người có dũng cảm đến đâu cũng không thể cưỡng lại việc được “chào đón” thêm một người, chưa kể đối phương còn là một cựu lão thủ chém giết dũng mãnh.
Cho nên Lý Dục Thiêm chết.
Đại Phi dùng cái giá ba ngón tay cùng với lão hổ Thường Nhạc đánh lén, khiến cho kẻ hung ác nhất kết thúc sinh mệnh ba mươi hai năm ngắn ngủi của mình.
Hắn vừa chết, Lý Thái Long ở một bên biết đại thế đã mất cũng có chút không chịu nổi.
“Giết hắn.”
Đỗ Lập cảm thấy sức quơ gậy của đối thủ đã giảm bớt không ít, lập tức rống to: “Ai chém hắn, địa bàn này giao cho người đó.”
Câu nói của hắn khiến cho đám đàn em bên dưới trở nên điên cuồng. Lăn lộn, đả sinh đả tử còn không phải vì lúc này sao? Nếu không đánh vào lúc này thì còn chờ đến khi nào?
Huống chi, nếu như có thể đánh chết một trong Thập Kiệt là Tiêm Đông Bá Vương, về sau tuyệt đối sẽ một bước lên mây.
…
Hôi Tử vẫn không phát lực.
Là sinh viên xuất sắc nhất trong trường cảnh sát, thực lực của hắn khác xa so với những gì hắn thể hiện trong cuộc chiến bây giờ. Hôi Tử có thể đánh, hơn nữa còn đánh rất giỏi. Trong một cuộc vật lộn nội bộ, một mình hắn có thể đánh tới chín tinh anh. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Lương Văn Diệu coi trọng hắn. Hiện tại hắn giữ lực là vì một mục đích khác.
Là một trong những nội gián của kế hoạch Thế Giới Mới, hắn đối với việc thượng vị không bức thiết bằng những người khác. Nhưng câu nói này của Đỗ Lập đã đả động hắn, khiến cho hắn lần đầu tiên nổi lên một tâm tư khác.
Hoàng đế cũng đói binh vậy.
Sếp Lương biết rất rõ nước trong quá ắt không có cá. Cho nên, trong kế hoạch Thế Giới Mới, hắn cũng nói rất rõ ràng, trong quá trình làm nội ứng, thu hoạch được cái gì thì sẽ thuộc về cá nhân người đó, hắn tuyệt không hỏi đến. Để đám nội ứng có động lực leo lên, thậm chí hắn còn có thể giúp đám nội ứng này qua mặt được Ủy ban độc lập chống tham nhũng.
Phí bảo vệ của hộp đêm Hạ quốc cộng với tiền lãi đồ uống… có thể lên tới hàng triệu tệ một tháng. Đây là một thu nhập không nhỏ đối với bất kỳ một tên lưu manh nào, cho dù trong đó một phần lớn sẽ giao về băng đảng và đại ca Đỗ Lập.
Hiện tại, Hôi Tử đang rất cần tiền. Tháng trước, ba hắn thất nghiệp. Bây giờ, gia đình khó khăn đến mức không thể trang trải chi phí sinh hoạt cho trường đại học của em gái và các lớp đào tạo mà em trai theo học. Điều này khiến Hôi Tử quyết định đánh cược.
Sau khi hạ quyết tâm, Hôi Tử dùng tốc độ cực nhanh. Người nào chặn đường đều bị hắn đánh ngã xuống đất. Nhất thời, không ai dám ngăn trước mặt hắn. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã vọt đến trước mặt Lý Thái Long.
Khí thế như mãnh hổ xuất lồng khiến cho Đỗ Lập đang đánh gần đó cũng phải ghé mắt. Hắn không biết Hôi Tử trước giờ trầm mặc ít nói lại hung hãn như vậy.
“Lão đại, ta đến đây.”
Vốn dĩ Hôi Tử không tranh không đoạt, cũng không hiển sơn lộ thủy bên cạnh Đỗ Lập, nhưng lúc này sắc mặt của hắn dữ tợn, khí thế vô cùng bức người.
Đỗ Lập nghe xong, lập tức lui lại. Giang hồ càng già, lá gan lại càng nhỏ.
Ở Hòa Ký, tư lịch và thành tích của Đỗ Lập rất đầy đủ. Cho nên, hắn không cần phải đả sinh đả tử vì thanh danh của mình nữa. Huống chi, Lý Thái Long đã từ bỏ suy nghĩ sống tiếp. Trong quá trình vật lộn nhiều lần sử dụng đấu pháp đồng quy vu tận, quả thật khiến cho hắn có chút rụt rè.
Mặc dù có hơi mất mặt nhưng Đỗ Lập cũng không quá để ý. Trong nhất đại ngũ hổ Hòa Ký, hắn là lão gia hỏa duy nhất nhảy nhót tưng bừng còn sống đến bây giờ, tất nhiên hắn có chỗ giảo hoạt của mình.