“Ngươi không xứng.”
Lý Thái Long thở hổn hển nhìn Hôi Tử đứng trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Thử một chút là biết thôi.”
Hôi Tử cũng không nói nhảm, quyết định dùng hết hỏa lực ném trường đao trong tay, sau đó khinh thường ngoắc ngoắc ngón tay, quỳ một chân xuống, tung một động tác đấm bốc theo kiểu Muay Thái.
Động tác này đừng nói là Lý Thái Long, ngay cả Đỗ Lập và những người khác cũng phải ngẩn ra.
Người nào không biết Tiêm Đông Bá Vương Lý Thái Long là người rất giỏi đánh nhau. Thanh niên kia không biết trời cao đất rộng, đúng là đang tìm cái chết.
“Hôi Tử đã học qua võ thuật?”
Đỗ Lập đang thở dốc có chút bất mãn hỏi A Chu. Hắn không biết thông tin về đàn em của mình. Đây chính là tối kỵ trong giang hồ.
“Ta cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn như vậy, nhưng hắn rất thường xuyên đến phòng tập đấm bốc.”
A Chu nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.
“Ngươi muốn chết.”
Lý Thái Long rống to. Hắn bước lại gần, vung gậy đánh thẳng vào sườn đối thủ.
Hôi Tử động.
Không ai ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy. Hắn gầm lên một tiếng, nắm đấm tay phải như tia chớp phát sau mà đến trước. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay cầm gậy bóng chày của Lý Thái Long bị sức mạnh của một quyền này đánh thành một độ cong bất quy tắc.
“A.”
Lý Thái Long kêu thảm. Bước chân Hôi Tử rất nhanh, cả người dán sát vào trước người Lý Thái Long, sau đó khuỷu tay như lưu tinh đánh thật mạnh vào huyệt Thái Dương của đối phương.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, kinh nghiệm của Lý Thái Long đã cứu hắn được một mạng. Hắn liều mạng ngửa ra sau tránh được bộ phận trí mạng nhất. Nhưng phần xương chỗ lông mày bị khuỷu tay của Hôi Tử đánh bể, máu tươi nhuộm đỏ cả gương mặt dữ tợn.
Một kích còn chưa đánh chết được đối phương. Hôi Tử biến chiêu vô cùng lẹ. Hắn lập tức trở tay ôm chặt lấy cổ đối phương, đồng thời bắt đầu điên cuồng dùng đầu gối đá vào hai mạng sườn của Lý Thái Long.
Mỗi một lần va chạm, Hôi Tử đều quát nhẹ một tiếng. Rất nhanh, ánh mắt của Lý Thái Long bắt đầu tan rã, sau đó thất khiếu chảy máu, nhìn qua cực kỳ dọa người.
“Ta nói ta có thể đánh chết ngươi mà.”
Sau khi đánh liên tiếp, Hôi Tử buông Lý Thái Long xuống. Nhìn Lý Thái Long lung lay chết sống không chịu ngã xuống, hắn lạnh lùng lên tiếng.
Lý Thái Long đã nói không ra lời. Tôn nghiêm cuối cùng khiến hắn đứng chết ở nơi đó, ánh mắt nhìn Hôi Tử tràn ngập oán hận và sợ hãi.
“Xương sườn của ngươi tối thiểu cũng gãy mất năm cái trở lên. Cơn đau khi chúng đâm vào nội tạng của ngươi khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Hôi Tử chậm rãi bước đến sau lưng Lý Thái Long. Động tác đánh bại Lý Thái Long của hắn trong mắt đám lưu manh còn lại chẳng khác nào ma vương tái thế. Nhìn hắn đi tới, bọn họ không tự chủ được lui về sau mấy bước, có thể thấy được vừa rồi hắn uy phong đến cỡ nào.
“Để ta tiễn ngươi một đoạn.”
Nói xong, cánh tay Hôi Tử kẹp lấy cổ Lý Thái Long, đột nhiên phát lực.
Răng rắc.
Xương cổ Lý Thái Long bị vặn gãy, sau đó ngã xuống, nhất thời chung quanh lặng ngắt như tờ.
Hôi Tử nhất chiến thành danh.
…
“Thân thủ rất lợi hại, mau điều tra lai lịch của người này.”
Cùng lúc đó, Tô Văn Văn đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong quán trà nheo mắt lại, gương mặt không che giấu được sự kinh ngạc.
“Chỉ cần là nội gián, nhất định phải ra mặt. Không ra mặt sẽ không có quyền nói chuyện. Không có quyền nói chuyện, bọn hắn không cách nào khống chế băng đảng.”
Tô Bình Nam đã từng nói qua điều này với Rebecca và Tô Văn Văn: “Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Hai năm trước khi Phi Cơ thượng vị, chỉ cần đả tử nào của Hòa Ký ngoi đầu lên thì nhất định phải điều tra cho rõ ràng.”
Tập đoàn Cẩm Tú đã sớm xem Hòa Ký là vật trong tay. Bây giờ, Tô Văn Văn nhìn thấy Hôi Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong lòng lập tức cảnh giác.
Phương thức người này ra sân quá rung động.
Cảnh tượng lớn đến như vậy, lại dùng phương thức này ra sân, nhất định sẽ dựng lên uy phong to lớn trong lòng đám lưu manh tôn sùng bạo lực.
Vô ý thì không sao, nếu như hữu tâm, người này nhất định phải bóp chết. Đây chính là suy nghĩ của Tô Văn Văn trong lúc này.
Tập đoàn Cẩm Tú đang không ngừng tiến lên. Tô Văn Văn cũng đang không ngừng thay đổi.
Tô Văn Văn biết mình không còn là thanh niên đi theo Nam ca chỉ biết dựa vào nhiệt huyết và liều mạng đánh thiên hạ. Hắn đã là chư hầu một phương của tập đoàn Cẩm Tú.
Địa vị thay đổi cũng cần hắn thích ứng.
Cao tầng Cẩm Tú, trong mắt mọi người, Tô Văn Văn giống như Tô Định Bắc vậy.
Từ nhỏ đã đi theo sau lưng Tô Bình Nam, cùng nhau lớn lên, cũng là một trong những nguyên lão có tư cách nhất của Cẩm Tú. Thậm chí nói một câu khó nghe, nếu Tô Bình Nam xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, khả năng hắn thượng vị tiếp quản tập đoàn Cẩm Tú còn cao hơn cả Tô Định Bắc.
Tô Bình Nam cũng chưa từng xem hắn là người ngoài.
Điểm này có thể thấy được qua vị trí chỗ ngồi và mời rượu trong bữa cơm tất niên Tô gia. Liên quan đến việc trở về tiếp quản Thủy Sản Cẩm Tú, Tô Bình Nam cũng không giấu diếm.
Tô Văn Văn đã biết có người bắt đầu có suy nghĩ động vào Cẩm Tú. Cho nên, tránh suy nghĩ ba hang, Tô Văn Văn càng không cho phép kế hoạch độc bá Cảng thành xuất hiện một chút gì ngoài ý muốn.
Bất luận là ai, muốn động vào Tô Bình Nam, trước hết phải bước qua thi thể của Tô Văn Văn.
Đây là quyết định mà hắn đã có khi còn bị người ta gọi là Đầu To. Tô Văn Văn mãi mãi là Đầu To sau lưng Nam ca, chết cũng không thay đổi.