Vào đầu những năm 1980, nhiều biến động kinh thiên động địa ở Hạ quốc đã lặng yên bắt đầu, nhưng rất nhiều nơi vẫn ngoan cố như một cục đá.
Ví dụ như thôn Tô Gia.
Thôn Tô Gia chỉ cách thị trấn gần nhất 30 km, dân phong bưu hãn. Điều này có thể nhìn thấy từ những nam nhân trong thôn thường xuyên phát sinh đánh nhau.
Bọn hắn đánh nhau đến khí thế ngất trời, hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương, hoàn toàn không nghĩ đến đối phương và mình có chung một tổ tông.
Những đứa trẻ và nữ nhân cũng không cam lòng yếu thế. Mặc dù sức chiến đấu của bọn hắn không cao, nhưng chen thêm cái miệng cũng không thành vấn đề. Nhất thời, ngôn ngữ tung bay, quyền cước tung bay.
Mỗi khi đến lúc này, Tô Văn Văn sẽ ngồi ở một hơi hẻo lánh xem náo nhiệt, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
Suy dinh dưỡng nghiêm trọng khiến cho thân hình của hắn gầy gò hơn những đứa bé cùng tuổi. Điều này khiến cho đầu hắn rất to. Thành ra, tên hiệu đầu tiên của Tô Văn Văn chính là Đầu To.
“Đầu To Đầu To, trời mưa không lo.”
Mấy đứa bé cùng tuổi đánh nhau cuốn lên bụi đất khiến Tô Văn Văn nheo mắt lại. Hắn dùng sức ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ lộ ra một chút nịnh nọt hoàn toàn không tương xứng với tuổi của hắn.
Hắn không dám phản kháng, cho dù những người kia còn đổ đất vào trong cổ áo của hắn.
Phản kháng sẽ bị đánh.
Bị đánh rất đau. Lần trước, cũng bởi vì hắn tức giận đánh lại một quyền mà bị đánh hơn nửa tiếng, mãi cho đến khi hắn không chịu được phải cầu xin tha thứ thì chuyện mới kết thúc. Đôi giày mà mẹ của hắn phải dành dụm rất lâu mới mua được cũng bị mất một chiếc. Sau khi về nhà, mẹ hắn thở dài giúp hắn rửa sạch người, rồi ban đêm ôm hắn khóc thút thít.
Hắn còn nhỏ, không biết vì sao mẹ lại khóc. Từ đó về sau, hắn quyết định đối phương có bắt nạt hắn đến cỡ nào hắn cũng sẽ không phản kích. Bởi vì Tô Văn Văn không biết vì sao, nhưng chỉ cần nhìn thấy mẹ khóc, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu, còn khó chịu hơn so với bị đánh. Hắn không muốn mẹ của hắn lại khóc nữa.
Liên quan đến ba của hắn, một tên du thủ du thực xa gần nghe tiếng đã trở thành một ký ức mơ hồ trong đầu Tô Văn Văn. Hắn chỉ biết tên của ba mình là Tô Mãn Thành.
Lần cuối cùng Tô Mãn Thành xuất hiện trước mặt Tô Văn Văn là vào năm hắn chín tuổi. Năm đó, ba của hắn trộm tất cả tiền tiết kiệm bên nhà ông ngoại rồi không bao giờ thấy xuất hiện nữa.
Có lẽ do tác dụng của nụ cười làm lành, những đứa trẻ kia không còn chú ý đến hắn nữa, chỉ giày vò hắn nửa tiếng rồi bỏ qua hắn. Điều này khiến cho tâm trạng của Tô Văn Văn không tệ.
Rũ sạch đất trong vạt áo, thậm chí Tô Văn Văn còn mỉm cười hài lòng. Hắn cũng không muốn mặt dày mày dạn tiến lên đùa giỡn với những đứa bé kia.
Dinh dưỡng không đủ khiến cho những trò chơi mà mấy đứa bé trong thôn hay chơi như leo cây, đánh nhau hay là mò cá, hắn đều không tinh thông, cũng chẳng có ai dẫn hắn đi chơi.
Hơn nữa, khi những người kia cảm thấy nhàm chán, bọn hắn sẽ cởi quần của hắn, sau đó cười rất vui vẻ.
Nếu dựa theo quỹ tích này mà trưởng thành, Tô Văn Văn sẽ trở thành một nam nhân chỉ biết khúm núm. Sau đó mặt bán cho đất, lưng bán cho trời mà kiếm ăn, cưới một cô vợ coi trọng hắn, đẻ một hai đứa con rồi sống hết cả đời.
Bước ngoặt vận mệnh của hắn là vào một buổi chiều năm mười một tuổi.
Tô Văn Văn nhớ rất rõ ràng, đó là ngày mùng ba tết. Hôm đó trời không có tuyết rơi, thời tiết sáng sủa như nụ cười của mẹ hắn.
Tết xuân vừa qua khỏi, tâm trạng của hắn cực kỳ vui.
Thứ nhất, hắn không cần phải mặc chiếc quần pudding đó. Sau hai năm, mẹ của hắn cuối cùng cũng mua cho hắn một chiếc quần mới, chất liệu polyeste màu xanh rất êm ái khiến hắn không nỡ mặc đi đường.
Thứ hai, một đứa trẻ từng bắt nạt hắn cho hắn một quả pháo, còn dẫn hắn đi chơi.
Quả pháo rất nhỏ, hắn giữ trong người thật chặt. Nhà của hắn lâu lắm rồi không có tiếng pháo vang lên. Theo như lời mẹ hắn nói, mua thứ này chính là lãng phí tiền.
Đáng tiếc chỉ vui được mười phút, hắn khóc.
Một đứa bé đã ném một quả pháo xuống dưới chân của hắn, còn uy hiếp hắn không được tránh. Kết quả chiếc quần mới bị nổ rách tung tóe. Hắn khóc không phải vì đau lòng cái quần, cũng không phải bởi vì chân bị nổ mà đau rát. Hắn biết, mẹ của hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho cái quần này.
“Khóc có tác dụng lắm sao?”
Tô Văn Văn vẫn khóc thút thít không dám về nhà. Không biết khóc bao lâu, mãi cho đến khi sắc trời đen xuống hắn vẫn khóc, đột nhiên hắn nghe được một giọng nói.
Hắn ngẩng đầu lên.
Một thiếu niên khỏe mạnh cao hơn hắn cả một cái đầu đang ngậm điếu thuốc nhìn hắn, ánh mắt hung ác khiến cho hắn lập tức ngừng khóc.
Tô Bình Nam.
Hắn biết tên bá vương này. Đây là lần đầu tiên đối phương nói chuyện với hắn.
“Tối ngày chỉ biết khóc.”
Tàn thuốc bị ném đi, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, Tô Bình Nam giống như cười mà không phải cười: “Nói cho ta nghe đi, vì sao?”
Tô Bình Nam, cháu thứ hai nhà họ Tô ở phía Tây đầu thôn. Tô Văn Văn biết người này.
Mặc dù lão Tô gia cũng họ Tô nhưng lại không có quan hệ máu mủ gì với họ Tô khác trong thôn Tô Gia. Hơn nữa, hắn từng nghe mẹ nói năm đó Tô lão gia tử cũng là một đại nhân vật ăn cơm trên đường. Cho nên mỗi người trong thôn đều rất tôn kính Tô lão gia tử.
Nhưng khác với sự tôn kính của mọi người đối với Tô lão gia tử, Tô Bình Nam ở độ tuổi này có thể nói người gặp người sợ, chính là một Hỗn Thế Ma Vương. Thậm chí, biểu hiện hung ác của hắn cũng chỉ người lớn mới có.
“Trời sinh vô dụng.”
“Tương lai nhất định chẳng phải thứ gì tốt.”
Kiểu tranh luận này rất phổ biến ở thôn Tô gia, nhưng Tô Văn Văn không quan tâm. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp từ một người không phải mẹ của mình.