Về phần hôm đó Tô Văn Văn đã trả lời Tô Bình Nam như thế nào, hắn cũng đã quên, nhưng kể từ hôm đó, cuộc sống của hắn đã phát sinh thay đổi từ đầu đến cuối. Một đứa bé đầu to biến thành cái đuôi của Tô Bình Nam, cả người cũng càng lúc càng hung ác. Sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện, thuốc lá là một thứ tốt, chỉ là hơi đắt. Những đứa bé vốn hay bắt nạt hắn lúc trước cũng sợ đau, cũng biết khóc, cũng sẽ nở nụ cười nịnh nọt nhìn hắn.
Từ ngày hôm đó, trong lòng đứa bé đầu to, cho dù Tô Bình Nam nói ngày mai mặt trời không bao giờ mọc, hắn cũng sẽ tin một cách không nghi ngờ. Sau đó một đường đi đến hiện tại.
…
“Chàng thanh niên, quả nhiên đủ mạnh. Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Hai người kia vừa chết, người của Tân Ký giống như năm bè bảy đảng, tốc độ rút đi nhanh vô cùng. Giang hồ tranh đấu không phải đánh trận, Hòa Ký đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Nhìn ông chủ hộp đêm Hạ Quốc Thành mỉm cười bước đến chào hỏi, Hôi Tử vừa nãy còn là hung thần ác sát giờ lại có chút không biết làm sao.
Đỗ Lập một bên cười ha hả, giúp hắn giải vây: “Ngươi cứ tính hết mọi tổn thất cho Hòa Ký chúng ta. Giấy tờ cứ đưa cho Hôi Tử. Về sau, hắn sẽ tiếp quản địa bàn này.”
“Cảm ơn Lập ca.”
Hôi Tử nói câu này là thành tâm thực ý. Hắn chỉ là một tên lưu manh tầng lớp dưới, nhưng bây giờ có thể tiếp quản một địa bàn như vậy, đúng là tiến một bước dài.
“Không cần khách sáo.”
Đỗ Lập vỗ vai Hôi Tử: “Về sau tự mình dẫn người, nhớ kỹ, phải suy nghĩ. Bây giờ ngươi đi cùng ta đến Thuyên Loan ăn khuya, đám người Đại D ca hẳn đã chờ lâu lắm rồi.”
“Đúng rồi, chúng ta còn phải bàn giao với người bên ngoài. Tiền của bọn hắn sẽ được trừ vào doanh thu hàng tháng của ngươi, ta sẽ cho người gửi hóa đơn thanh toán cho ngươi.”
Mặc dù Hôi Tử nghe không hiểu, nhưng hắn biết từ giờ phút này, hắn đã chân chính bước chân vào giang hồ.
…
“Cũng không biết bọn hắn có mưu đồ gì nữa?”
Nhìn đám lưu manh bước lên xe, A Chu tay chân lanh lẹ vừa khởi động xe vừa cảm khái nói: “Chém người xông vào trước, chỗ tốt đều thuộc về đại ca. Bây giờ, án cũ mà cục cảnh sát vẫn còn lưu lại cũng chỉ là đám ngu ngốc đó. Ngày đó, cho dù có đột tử ngoài đường, cũng chẳng thấy lão đại của bọn hắn nhỏ một giọt lệ. Khổ còn không phải là người trong nhà sao?”
Sếp Lương ngồi đằng sau không lên tiếng.
Sự việc kết thúc cũng không ảnh hưởng đến dân chúng bình thường. Nhưng kết quả này cũng không khiến cho hắn thả lỏng. Ngược lại, trong đầu hắn vẫn cứ nổi lên hình ảnh Phi Cơ gật đầu ra hiệu về phía quán trà.
Phi Cơ sẽ không thực hiện động tác mà không có mục đích. Điều này sếp Lương có thể khẳng định chắc chắn: “Ngươi có chơi cá độ bóng đá hay không?”
Im lặng một hồi, sếp Lương đột nhiên đưa ra một vấn đề rất kỳ quái.
“Chơi chứ. Manchester United đã thua Manchester City vào tuần trước, tám trăm tệ của ta cũng không còn nữa. Vận khí đúng là cứt chó. Ta thiếu chút nữa muốn đập cái tivi.”
A Chu vừa lái xe vừa châm điếu thuốc lá, gương mặt lơ đễnh.
“Ngươi chỉ xem khi ngươi đặt cược sao?”
Trong đầu sếp Lương loáng thoáng bắt được cái gì đó, nhưng dường như vẫn còn cách một tấm lụa mỏng.
“Đa phần thì ta sẽ đi xem.”
A Chu gãi đầu: “Cũng giống như chơi baccarat, mọi người đều thích tự tay mở bài.”
“Ta đã hiểu.”
Như một tia chớp xẹt qua tâm trí, sếp Lương đột nhiên ngẩng đầu nhìn A Chu, giọng điệu có chút ngưng trọng: “Người trong quán trà có vấn đề. Phi Cơ đã chào hỏi hắn. Mau điều tra gốc gác của tên đó cho ta.”
“Hắn nhất định liên quan đến một thứ gì đó.”
Sếp Lương vừa mới nhấc lên một tầng sương mù, sau đó lại bị choáng ngợp bởi nhiều câu hỏi hơn.
“Mục đích của việc này là gì?”
“Lợi ích ở đâu? Lợi ích của hắn là gì?”
Nhất thời, đủ loại câu hỏi khiến sếp Lương có chút hoài nghi có phải mình đa tâm quá không.
“Sếp Lương.”
Tiếng kêu của A Chu cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Một người anh em gọi điện thoại đến, nói nguyên lão của Tân Ký là Lâm Hiệp Khách đã xảy ra chuyện. Xe của hắn phát sinh tai nạn giữa sườn núi, người cũng mất tích.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của sếp Lương, A Chu nuốt một ngụm nước bọt: “Căn cứ vào tình huống ở hiện trường, hẳn là có người làm, không phải ngoài ý muốn.”
“Thời buổi rối loạn.”
Trực giác nói cho sếp Lương biết vụ tai nạn xe cộ lần này rất có thể có liên quan đến sự kiện Đôn Đạo hôm nay. Hắn lẩm bẩm một câu, có chút mệt mỏi tựa vào đằng sau.
Bây giờ trời đã khuya. Vầng trăng tròn ban nãy vẫn còn sáng giờ đã bị mây đen che khuất hoàn toàn, bầu trời trở nên đen kịt.
“Đúng vậy, lão đại, tối nay lại một đêm không ngủ nữa rồi.”
A Chu phàn nàn một câu, chiếc xe rẽ ngoặt phi nước đại về phía lưng chừng núi.
…
Lúc này, bên kia bờ đại dương lại là ánh nắng tươi đẹp.
Bốn mươi tám giờ sau khi Little Torrion mất tích, một vụ án chính thức được mở ra bởi sở cảnh sát Chicago, nhưng xét từ phản ứng của bọn hắn, rõ ràng bọn hắn đang giải quyết cho có.
Các bộ phận liên quan quan tâm tới vấn đề tài sản của gia tộc Torrion sẽ thuộc về ai hơn là sự sống chết của Little Torrion.
Sau khi không có Little Torrion duy trì cục diện, tốc độ của IRS một lần nữa khiến tất cả mọi người phải choáng váng. Điều này một lần nữa kiểm chứng lời nói của lão đại nổi danh nhất hắc bang Tinh Điều quốc.
“Súng máy hạng nặng tốt hơn súng tiểu liên, hãy đeo bao cao su khi lên giường với gái mại dâm, hãy đảm bảo nộp thuế cho chính phủ liên bang, bất kể ngươi kiếm tiền bằng cách nào.”
Các khoản tiền phạt khổng lồ do trốn thuế và bằng chứng được ghi chép đầy đủ về các khoản thu lợi bất chính đã khiến những ký sinh trùng Torrion phải luống cuống tay chân.