"Đúng rồi.”
Bà mẹ đứng dậy ngăn Capone đang chuẩn bị tắm rửa, lục tìm trong tủ một hồi lâu. Nàng cẩn thận lau sạch một chiếc bùa hộ mệnh và đeo vào cổ con trai mình: "Nó sẽ phù hộ cho ngươi."
Bùa hộ mệnh rất dày.
Treo nó quanh cổ thậm chí còn khiến Al Capone cảm thấy hơi nặng nề. Thằng nhóc ôm mẹ, hôn lên trán và nói lời chúc ngủ ngon.
Cơ hội và hiểm nguy cùng tồn tại, hắn không muốn trở thành một kẻ hèn nhát, hắn phải gánh vác kế sinh nhai của mẹ và ba đứa em sau khi ba hắn qua đời.
Tất cả những gì hắn có thể dựa vào là cái mạng quèn này.
…
Từ "yên tĩnh vào ban đêm" chắc chắn không được sử dụng ở New York, một thành phố quốc tế không bao giờ ngủ. Trong khi mẹ của Al Capone thức trắng đêm để làm đồ thủ công thì nhân viên bất động sản Rachel cũng đang đỏ mắt thực hiện những công việc chuẩn bị cuối cùng.
Người mua đến từ phương Đông, vì vậy các sở thích, điều cấm kỵ và thậm chí ngay cả những sở thích của chủng tộc này nàng cũng phải nắm rõ để không gây bất mãn cho đối phương.
Nữ tử rất lo lắng.
Nàng không biết gì về người mua, sau khi bên kia liên lạc với nàng một lần thì không có thông tin nào theo dõi, thậm chí yêu cầu gặp mặt trực tiếp của nàng cũng bị từ chối. Cho đến nay, điều duy nhất nàng biết là đối phương là một người giàu có ở Hạ quốc, nàng chỉ có thể chuẩn bị mọi thứ để tránh thất bại mà thôi.
Vất vả như vậy bởi vì đây là một khoản tiền khổng lồ. Nó đủ lớn để thay đổi quỹ đạo cuộc sống bây giờ của nàng, vì vậy nàng không dám xem nhẹ một chút nào.
Tầng trên cùng của tòa nhà Walker. Phí bất động sản kia cũng đủ để tầng lớp trung lưu phá sản, biệt thự cao cấp thật sự có người mua, lần này khiến Rachel không dám tin vào vận may của mình.
Rachel rất đẹp.
Nàng có một gương mặt có thể đến Hollywood kiếm cơm và một dáng người có thể đi catwalk ở Paris. Những điều khiến chín mươi phần trăm nữ tử trên thế giới phải ghen tị đó chính là rắc rối lớn nhất của nàng bây giờ...
Sau khi nhận được giấy phép hành nghề môi giới bất động sản, nàng đã trải qua rất nhiều khó khăn để gia nhập công ty môi giới bất động sản nổi tiếng hàng đầu ở New York này. Nhưng điều này không trở thành sự khởi đầu của một sự thay đổi cuộc đời mà còn đẩy nàng vào vũng lầy của một sự nghiệp khác.
Sau nhiều lần cố tình gợi ý và theo đuổi không thành công của cấp trên, chuỗi ngày khó khăn của nàng đã đến.
Tầng trên cùng của tòa nhà Walker, biệt thự hàng đầu có giá lên đến ba mươi mốt triệu đô la đã rơi vào tay nàng và trở thành tài nguyên của nàng. Nhưng bây giờ nàng chỉ là một nhà môi giới liên kết (môi giới cộng tác viên), cho nên nói đây cũng không phải là một điều tốt.
Nhìn bề ngoài thì cách làm của cấp trên không tìm ra bất kỳ sai lầm gì, đặt một tài nguyên cấp cao nhất vào tay nàng chắc chắn là coi trọng nàng, nhưng nội bộ mọi người hiểu rằng không ai ở đất nước Tinh Điều quốc sẽ mua căn nhà này từ đối tác đại lý, đặc biệt đối tác là người trẻ tuổi có thâm niên chưa lâu như vậy.
Ngay cả khi nàng đẹp một cách đáng kinh ngạc.
Người sếp gọi chuyện Rachel đang làm là tập trung chuyên chú làm kinh doanh, hắn rất tự hào về cách làm của mình. Mắt thấy Rachel đã mấy tháng không có thành tích, sắp đến bờ vực chạy tán loạn, lúc con mồi sắp tới tay thì bất ngờ xảy ra.
Lúc này thực sự có người thích ngôi nhà đó. Luật sư của bên kia không quan tâm Rachel là một đối tác đại lý và không có bất kỳ kinh nghiệm nghề nghiệp nào. Bấy giờ hắn mới luống cuống tay chân.
Mặc dù hắn đã nhiều lần ám chỉ với bên kia rằng việc mua lại tài sản khổng lồ như vậy không phù hợp với một người mới, cố gắng khiến đối phương chủ động đề nghị người thay thế nhưng vị đại luật sư kia chỉ làm ngơ.
Không phải Aston Dell không hiểu ý của đối phương, chỉ có hai lý do khiến hắn không quan tâm.
Đầu tiên, nữ nhân này rất quyến rũ. Điều này sẽ khiến tâm trạng lão đại vui vẻ.
Thứ hai, bây giờ nguồn lực của Tô Bình Nam và tình hữu nghị với gia tộc Corleone không sợ bất kỳ rắc rối và cạm bẫy nào.
Một khi đã như vậy, Aston Dell nghĩ tại sao lại không để một nữ tử xinh đẹp phục vụ cho lão đại của mình?
…
Bộ vest đen bảy mươi lăm đô la, đôi bốt da đen bốn mươi đô la và chiếc áo sơ mi cùng giá khiến Al Capone hơi luống cuống tay chân.
"Như vậy nhìn tốt hơn rất nhiều.”
Dương Thiên Lý liếc nhìn thiếu niên đang có vẻ cực kỳ cẩn trọng: “Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cần để lại ấn tượng tốt với Tô tiên sinh.”
"Cảm ơn tiên sinh.”
Trước đây Al Capone chưa bao giờ được đối xử tử tế như vậy, trong lòng đầy cảm kích và lo lắng: “Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi số tiền này.”
"Không cần khách sáo như vậy.”
Dương Thiên Lý đứng dậy giúp thiếu niên sửa sang lại cổ áo, hơi có hàm ý sâu xa: "Sau này chúng ta là người một nhà.”
Thiếu niên lặp lại những lời của Dương Thiên Lý với một biểu hiện kỳ lạ. Lớn lên với tiếng khóc của mẹ và áp lực của cuộc sống, lần đầu tiên có người gọi hắn là… người nhà.
“Được rồi, đừng thất thần nữa, ông chủ đang đợi chúng ta.”
Dương Thiên Lý sải bước, Al Capone cũng theo sau. Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, nhưng bộ đồ đắt tiền khiến hắn không có chỗ nào để lau. Al Capone tội nghiệp phải mở lòng bàn tay của mình ra, điều này sẽ giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lại khiến tư thế đi đường của hắn trông hơi kỳ lạ.
Bây giờ là chín giờ sáng giờ New York, cũng là giờ đầu tiên sau khi Al Capone đến.
“Nhân viên bất động sản xinh đẹp đã đến sảnh khách sạn Hilton từ sáng sớm và chờ đợi.”
Sau khi nhận được tin, Guy đóng điện thoại, hắn nhìn đám đông xung quanh, im lặng một hồi rồi nói: “Chắc là đối phương sắp khởi hành, thông báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
Mọi người trong xe chỉ yên lặng gật đầu, không có căng thẳng, trong mắt cũng không có tia sóng gió, có người chỉ thờ ơ.
Sự coi thường sinh mạng này không chỉ bao gồm sinh mạng của kẻ thù, mà còn cả chính bản thân bọn hắn.