Năm phút sau khi Guy ra lệnh.
Hai chiếc Dodge Coolway màu đen chậm rãi đậu ở đoạn đường dốc chỗ đèn giao thông ở trung tâm đại lộ số chín, cách quảng trường Broadway và Madison hai dãy nhà.
Bây giờ tất cả những gì bọn hắn cần là chờ đợi, đợi nhân vật mục tiêu xuất hiện, sau đó giết chết đối phương. Bọn hắn rất tự tin về điều đó.
Guy rất tự tin, nhưng rõ ràng hắn cần một chút kiên nhẫn. Bởi vì hắn không biết rằng lý do khiến Rachel Nicole đợi ở sảnh sớm như vậy không phải vì nàng đã nhận được một cuộc điện thoại, mà là nàng quá lo lắng vì sợ có vấn đề.
…
Thời gian trở lại mười lăm phút trước.
Đó là lý do duy nhất Rachel Nicole đến sảnh uống cà phê sớm. Mặc dù nàng đã gọi điện thoại để xác nhận rằng đối phương sẽ không bắt đầu vào buổi sáng, nhưng giống như Al Capone, Rachel Nicole không biết gì về Tô Bình Nam.
Nàng không biết liệu người phương Đông giàu có thần bí này có thể đột nhiên thay đổi hành trình hay không, không biết mình có thể vì kẹt xe hay các vấn đề khác mà đến trễ hay không.
Rachel vì quá hồi hộp lo lắng chuyện được mất đến mức sinh bệnh, không thể chịu đựng được suy nghĩ của bản thân nên đã chạy ra sảnh từ sớm để chờ cuộc gọi từ bên kia.
Chỉ khi ngồi ở đây, nàng mới cảm thấy đỡ lo lắng hơn một chút.
Nữ nhân ăn mặc rất đẹp, khuôn mặt thanh tú gần như thu hút sự chú ý của tất cả những nam nhân có mặt, nên nàng không hề để ý đến một chiếc áo khoác nâu.
Nam nhân gọi một cuộc điện thoại lần đầu khi nhìn thấy nàng bước vào cửa.
”Đội trưởng, chín giờ bảy phút, người đại diện bất động sản kia đã đến.”
“Biết rồi."
Guy cúp máy.
…
Mặt trời thiêu đốt ở New York đang tỏa nhiệt trên bầu trời Manhattan, mà ở Hạ quốc đã về khuya.
Gió đêm ở thị trấn Eren có vẻ lạnh lạ thường, gió đập mạnh vào kính, tạo ra những tiếng động lạ.
Lão Di Lặc, à không, một ông già đang lúi húi tên là Lưu Tam Cẩu đang mò mẫm bật đèn trong phòng, lấy nửa chai rượu mạnh Tiểu Điệp Hoa Ngưu trong nhà bếp ra.
Hắn sẽ uống một ít.
Phải nói rằng rượu là một thứ tốt, ít nhất nó có thể làm cho hắn bớt khó ngủ.
Khi thời tiết chuyển sang mùa đông, vết thương trên người lão Di Lặc lại tái phát khiến ban đêm lão rất khó ngủ. Hôm nay thật vất vả mới ngủ được nhưng lại bị đánh thức bởi cuộc cãi vã dữ dội bên cạnh.
Lão Di Lặc biết rất rõ tại sao nhà bên cạnh lại cãi nhau. Thanh niên tên Lý Thiên Cẩu tính tình cứng như đá, sau khi biết người ta lén chặt cây rừng, hắn lập tức trả lại quà mà mọi người tặng, đồng thời từ chối lời cầu xin và những giao dịch mới do những người này đề xuất.
Mỗi ngày vào lúc tờ mờ sáng, nam nhân với đôi chân sưng phù này bất chấp gió tuyết, ôm khẩu súng trường cổ lỗ sĩ ngồi trên chốt kiểm lâm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vị trí này rất đặc thù, đường có thể ra khỏi núi toàn bộ đều bị kẹt nên hành vi của Lý Thiên Cẩu cũng trực tiếp khiến những người ở thị trấn Eren này không thể kéo dù chỉ một khúc gỗ trên núi. Điều này quả thực giống như muốn giết bọn hắn.
Bây giờ thành phố đang phát triển vượt bậc, nhu cầu sử dụng gỗ rất khủng khiếp, cứ một cây gỗ đường kính ba mươi centimet bị đốn được hơn một trăm đồng, một ngày làm mấy chục cây cũng đủ cho cuộc sống mưu sinh một năm.
Ngươi cắt đứt con đường phát tài của mọi người, mọi người cắt đứt con đường sống của ngươi.
Lão Di Lặc hiểu nguyên tắc này, lão tin rằng tên hậu bối Thiên Cẩu kia cũng hiểu, nhưng hắn vẫn làm.
Lão Di Lặc tin tưởng về mặt đối kháng trực tiếp, không ai có thể bắt được Lý Thiên Cẩu đang cầm một khẩu súng trường. Cả đời hắn lăn lộn giang hồ, cũng đã chạm vào súng cả đời, hắn đã luyện được đôi mắt nhìn người cực chuẩn xác.
Lão Di Lặc dám nói lúc còn trẻ chưa chắc mình đã hơn người này, cho dù là Hải Đông Thanh trước kia hay bao gồm tất cả vệ sĩ của Cẩm Tú bây giờ cũng không ai có thể thu phục được thanh niên này. Nên nhớ, đám người Hải Đông Thanh đã bao gồm cả Mộ Dung Thanh Thanh, người được mệnh danh là kỳ tài ngút trời trong đó rồi đấy, còn những tên nam nhân yếu nhớt ở thôn trang này đều không là gì trước mặt thanh niên.
Lưu Tam Cẩu tin chắc vào phán đoán của mình.
Bởi vì hắn đã nhìn động tác sờ súng của thanh niên này cùng với vết chai trên vai trên tay, có thể mang theo một khẩu súng trường cũ kỹ đến mức không cách nào kiểm chứng tín hiệu cũng không có tầm nhắm chuẩn, lão Di Lặc đã rất kinh ngạc.
Vì lý do này, hắn cũng đặc biệt hỏi han và nghe ngóng về những việc làm của thanh niên, sau đó hắn đã hơi hiểu rõ.
Sát thần giết ba mươi chín mạng người, một anh hùng xuất ngũ mà không có năng lực này thì làm sao có thể lập công trong những trận tinh phong huyết vũ đó?
Nhưng thằng nhóc này đợi ba năm này rồi lại ba năm nữa, rốt cuộc lại trở thành kiểm lâm?
Mức lương là một trăm bảy mươi tám đồng, người chăm sóc duy nhất cho hắn là vợ hắn, Quế Hoa, đã trở thành một công nhân tạm thời, với mức lương bảy mươi lăm đồng.
Với tiếng ồn ào của Quế Hoa bên cạnh, lão Di Lặc uống ngụm rượu đầu tiên trong đêm, rất cay, giống như cuộc sống vậy.
Lưu Tam Cẩu nhàn nhã uống cạn rượu và lắng nghe gió bắc hú ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy thật khác lạ.
Người ta khi về già không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, điều này càng đúng với lão Di Lặc lớn tuổi không con không cái. Là một người già không còn nhiều thời gian, cuộc cãi vã bên cạnh không làm hắn khó chịu mà còn giúp hắn vơi đi rất nhiều nỗi cô đơn trong lòng.
Cuộc cãi vã bên cạnh vẫn tiếp tục.
Trên thực tế, nói một cách chính xác thì đây giống như một trận trút giận đơn phương của Quế Hoa, vợ Thiên Cẩu.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Lý Thiên Cẩu không nói một lời.