Erren rất thiếu nước, cách dân làng phản công là điều mà Lý Thiên Cẩu chưa bao giờ nghĩ đến. Bọn hắn đào đường ống nước trong nhà hắn, khóa giếng và để một vài ông già trông coi.
Đối với mấy ông già tay run rẩy, thì người có thể bắn trúng một con chim cách xa năm mươi mét chỉ bằng cảm giác không cần nhắm như Lý Thiên Cẩu không thể làm gì bọn hắn, vấn đề còn lâu mới kết thúc.
Sau khi phá hủy tất cả những nơi mà hắn có thể đào lấy nước, những người này bắt đầu nghĩ đến những nơi khác. Ba cửa hàng nhỏ buôn bán những thứ liên quan đến quần áo, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại đều bán cho hắn với giá cao, điều này làm cho cuộc sống vốn không dư dả của hắn càng thêm tồi tệ.
Tóm lại tất cả mọi người đều xa lánh và tẩy chay gia đình hắn. Tất nhiên có những trường hợp ngoại lệ.
Đó là là ông già họ Lưu sống bên cạnh. Ông già họ Lưu đó vẫn tỏ ra xa cách như trước, không bao giờ nịnh nọt hay từ chối gia đình hắn, vẫn luôn là trạng thái không xa không gần.
Chỉ là có một lần động tác chơi súng quen thuộc của hắn ở sân bị lão Lưu nhìn thấy, ánh mắt của lão rất kỳ lạ, làm cho Lý Thiên Cẩu cảm thấy dường như từng có ai đó nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Lý Thiên Cẩu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đã tìm ra lý do. Ông già họ Lưu đó trông rất giống đại đội trưởng năm xưa nhìn hắn khi hắn xuất ngũ lên xe bỏ đi, lòng đầy tiếc nuối.
"Phải chi chân của ngươi muốn ở đây thì tốt rồi. Xét về võ thuật, quân khu chúng ta không ai có thể dành được hạng nhất qua ngươi.”
Đây là điều mà người chỉ huy đại đội cũ đã nói lúc đó.
Hắn hiểu sự hối tiếc của đại đội trưởng cũ, nhưng hắn không hiểu sự hối tiếc của lão Lưu.
Sau khi mượn nước từ lão Lưu vài lần, Lý Thiên Cẩu không bao giờ đến đó nữa. Không phải lão Lưu không cho hắn mượn, mà là hắn đã hỏi thăm, lão Lưu cũng là người bên ngoài, hắn sợ vạ lây cho người ta.
Cớ gì phải như thế?
Dù sao đã trải qua cuộc sống như vậy, người sống còn có thể bị nước tiểu làm cho ngộp chết hay sao? Lòng tốt của Lý Thiên Cẩu khiến hắn không muốn để chuyện riêng của mình liên lụy đến ông già kỳ lạ đó.
Hắn quyết định tự mình đi lấy nước. Và hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ nhặt những thứ hắn bỏ đi để uống một ngụm nước.
Các kỹ năng nghe, theo dõi, đi đứng, ẩn nấp, ... đã khắc sâu vào xương tủy của hắn, những kẻ thù hung hãn kia cũng không thể làm gì được hắn chứ đừng nói đến những người dân làng này.
Nước đã có.
Nhưng cuối cùng cô vợ Quế Hoa đã bùng nổ.
Nguyên nhân chính là hôm nay hắn ném năm mươi nghìn tệ mà Khổng lão tam đưa tới vào mặt đối phương và đánh đuổi người đó ra khỏi nhà.
Năm mươi nghìn tệ.
Tiền giấy xanh rờn khiến nam nhân thiết huyết này nhất thời hơi thất thần. Sống lâu như vậy, hai nghìn tệ hắn cũng chưa từng thấy, huống chi là năm mươi nghìn.
"Ngươi sẽ hối hận.”
Khi Khổng lão tam nói những lời này, ánh mắt nhìn hắn rất nham hiểm, Lý Thiên Cẩu hiểu ý của đối phương. Hành động hôm nay của mình có nghĩa là hai bên sẽ không còn khả năng làm hòa nữa.
Hắn cảm thấy mình sẽ không hối hận...
"Lão nương nợ ngươi tay hay chân hay đồ gì của ngươi?”
"Con mẹ nó ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đã nghèo lại còn sĩ, ngươi giả vờ làm thánh nhân cái chó gì chứ?”
Từng câu từng câu từng câu như đao chém vào lòng, vợ của Thiên Cẩu là người vô học, nhưng khi mắng người thì lại có phách có nhịp, có mùi có vị, chẳng mấy ai nghe mà chịu được.
“Ta lên núi đây, không có nhiều nước, lát nữa không rửa chân cho con, để lại uống đi.”
Lý Thiên Cẩu cảm thấy vợ cũng đã hả giận nên bỏ lại một câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Trong lòng hắn cảm thấy nghẹn ngào, cho dù gió lạnh trên núi có sắc như dao, hàng cây cũng sẽ khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, những cái lạnh kia coi như không có gì.
Sau khi đóng cửa sân, Lý Thiên Cẩu khom người dựng cổ áo lên để có thể chống lại gió lạnh tối đa.
"Trên núi lạnh lắm, uống một chút rượu rồi hãy đi."
Lý Thiên Cẩu đột ngột quay lại, khẩu súng trường cũ phía sau đã nằm trong tay hắn. Đây là vùng hẻo lánh, bản tính con người rất dã man, hắn vẫn rất cẩn thận.
Lão Di Lặc liếc mắt, lắc lắc bình rượu trong tay nhìn thanh niên đang cảnh giác.
Rượu là rượu ngon, đồ ăn cũng vô cùng tinh tế.
Sau khi uống vài ly rượu, giống như cảm giác có lửa đốt trong bụng, lông mày Lý Thiên Cẩu giãn ra, đã lâu rồi hắn không cảm thấy thoải mái như vậy.
"Đang định làm gì?"
Hai người im lặng uống rượu, câu nói đầu tiên của lão Di Lặc nói thẳng vào cốt lõi.
“Đi săn chứ có làm gì đâu.”
Lý Thiên Cẩu lắc đầu một hồi rồi mới trả lời, nâng ly uống một ngụm rượu mạnh, cầm một miếng thịt khô mà lão Di Lặc mua với giá cao từ một người chăn nuôi, nhúng một ít giấm nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống, giọng nghe hơi cô đơn.
"Ta đi đây."
Lý Thiên Cẩu không muốn nói ra câu trả lời trong lòng mà hắn sợ bị người ta xem là ngây thơ, hắn đứng dậy và nhìn lão Lưu đầy ẩn ý. Tính tình hắn tuy bướng bỉnh nhưng lại rất thông minh và chu đáo. Qua bữa ăn này có thể thấy mức sống của ông lão này cao đến kinh người, không phải ai cũng có thể uống rượu Kiếm Nam Xuân, có thể mua chân dê sấy khô mà tùy ý nhắm rượu.
Tất nhiên, ngoại trừ những người bán gỗ lớn.
”Suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Lão Di Lặc là ai chứ, hắn lập tức cảm nhận được sự nghi ngờ của Lý Thiên Cẩu, cười ha hả đáp: "Trên thế giới này không phải chỉ có việc chặt gỗ mới có thể kiếm được nhiều tiền."
"Vậy đó là gì?"
Lý Thiên Cẩu nghiêm túc sửa sang lại giày của mình, trên núi tuyết đọng nhiều, không cẩn thận sẽ vấp vào mắt cá chân.
"Bán mạng.”