Lão Di Lặc cười rất vui vẻ, nói với Lý Thiên Cẩu còn đang mơ hồ: "Thật đáng tiếc cho ngươi, nếu không thể đi con đường này thì có thể đến tìm ta.”
"Được.”
Lý Thiên Cẩu thuận miệng đáp một câu, không tin những gì ông già kỳ lạ này nói.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, lão Di Lặc giữ lại trong tay tấm danh thiếp vốn định đưa cho hắn, điềm nhiên giúp hắn mở cổng, vẫy tay với Lý Thiên Cẩu đã biến mất trong bóng tối: "Nếu ngươi hối hận, hãy nhớ lại những gì ta đã nói hôm nay.”
Lý Thiên Cẩu đã đi xa, không biết hắn có nghe thấy không, nhưng hắn không nói thêm gì nữa. Điều duy nhất đáp lại lão Di Lặc là cơn gió lạnh gào thét, thổi qua tấm danh thiếp hắn đang cầm trên tay.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng chính, chữ viết trên danh thiếp hiện lên một cách mờ nhạt. Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh…
…
"Ta nghĩ rằng số phận của ông nội ta đã thay đổi sâu sắc kể từ ngày hôm đó, vì vậy ta đang phân loại nhật ký của hắn và thông qua lời nói của hắn, quyết định đặt cuộc gặp gỡ của hắn với Tô tiên sinh ở đầu cuốn hồi ký chứ không phải là thời thơ ấu nghèo khó của hắn.”
Trong chương trình phỏng vấn lớn nhất của Tinh Điều quốc, Jesse Capone, tác giả của tác phẩm nổi tiếng bán chạy nhất "Đế Chế Bờ Đông", và cũng là cháu gái của Al Capone, đã nói như thế một cách đĩnh đạc.
"Đúng, doanh số một trăm tám mươi triệu trong tháng đầu tiên cho thấy ngươi làm việc này thành công như thế nào.”
Người dẫn chương trình phỏng vấn gật đầu đồng ý: ”Sự xuất hiện của hai nhân vật huyền thoại ở phần đầu chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý của mọi người hơn."
"Không, ông nội ta từng nói đừng bao giờ so sánh hắn với Tô tiên sinh, may mà hắn đã đi rồi, nếu không hắn nghe được sẽ rất tức giận. Ngươi biết đấy, cơn giận của Al Capone sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng."
Jesse Capone cười pha trò cũng không buồn cười, người dẫn chương trình tóc bạc cũng không phụ họa, bởi vì hắn đã trải qua thời đại đó nên biết rõ sự hung tàn của vị vua ngầm Bờ Đông năm đó như thế nào.
"Ngươi vừa nói thông qua lời nói của Capone tiên sinh?”
Người dẫn chương trình khéo léo chuyển đề tài.
"Vâng.”
Jesse Capone gật đầu: "Năm năm cuối cùng của cuộc đời, ông nội ta nằm trên giường bệnh, căn bệnh ung thư khiến hắn rất đau đớn và việc lạm dụng ma túy khiến hắn không còn minh mẫn, nhưng dù vậy, ông nội vẫn còn nhớ rất rõ cuộc gặp gỡ này, nhớ rõ từng chi tiết.”
Jesse Capone mỉm cười hướng về phía ống kính máy quay, tiếp tục nói: "Đó cũng là lý do tại sao ta đặt cuộc gặp gỡ của hai nam nhân trong chương mở đầu, bởi vì ..."
"Chính cuộc gặp gỡ này, cuộc đời ông nội ta đã chịu ảnh hưởng và thay đổi...”
…
Ngày 23 tháng 12 năm 1995 cũng là ngày thứ một trăm kể từ ngày sinh nhật thứ mười sáu của Al Capone.
Vào ngày đó, lần đầu tiên hắn thay một bộ vest đắt tiền và lần đầu tiên bước chân vào một khách sạn cao cấp như vậy, tất cả những điều đó dường như cho hắn biết rằng hắn đang bước vào cuộc sống mới mà mình hằng mơ ước.
Theo chân Dương Thiên Lý đi ngang qua các cánh cửa của giới thượng lưu ăn mặc đẹp đẽ hay những người giàu có, Al Capone hồi hộp bước lên tầng cao nhất của khách sạn Hilton.
Toàn bộ tầng lầu được nhân vật lớn mà hắn sắp gặp bao hết, mọi vị trí quan trọng đều do nam nhân cường tráng phụ trách, lực lượng an ninh được canh phòng nghiêm ngặt và hoàn cảnh xung quanh nghiêm túc khiến trái tim của Al Capone như muốn nhảy ra ngoài.
"Boss đang chờ các ngươi.”
Aston Dell đi ra chào đón bọn hắn, nhìn thiếu niên luống cuống tay chân rồi cười nói: "Đừng căng thẳng, boss rất coi trọng ngươi."
Lời nói của luật sư không khiến Al Capone thả lỏng, trái lại, trái tim hắn càng đập dữ dội hơn.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề phòng tổng thống của khách sạn ra, lần đầu tiên Al Capone nhìn thấy Tô Bình Nam.
Không gian phòng khách rất lớn, một người phương Đông tóc ngắn ngồi ngay ngắn trên sô pha, phía sau có hai nam nhân cao lớn khoảng một mét chín.
Hai nam nhân to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cho dù là một thân vest siêu to khổng lồ cũng không che dấu được, nhưng tất cả tâm trí của Al Capone vẫn bị Tô Bình Nam thu hút.
Bởi vì khí thế của hắn.
Một loại khí thế Capone không cách nào hình dung được khiến hắn luống cuống tay chân. Mắt và thần thái trầm ổn như chim ưng của Tô Bình Nam đã gây áp lực rất lớn lên thiếu niên này.
Hiển nhiên Dương Thiên Lý thoải mái hơn hắn rất nhiều. Al Capone đứng ở cửa như người gỗ, nhìn Dương Thiên Lý lần lượt ôm những nam nhân cường tráng đó, thậm chí ngay cả nhân vật lớn làm mình hồi hộp muốn chết cũng đứng dậy cười với hắn.
Thật kỳ lạ là sau này khi Al Capone nhớ lại cảnh này, hắn có thể nhớ rõ thái độ của mọi người nhưng không thể nhớ bọn hắn đã nói gì lúc đó.
Sự hồi hộp khiến hắn xem cảnh tượng trước mắt như đang đóng phim câm.
…
"Khi nào thì Hạ Trúc sẽ phẫu thuật?"
Đầu tiên Tô Bình Nam nhướng mắt nhìn thanh niên do Dương Thiên Lý đưa tới. Thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương hơi không bình thường, nhưng hắn cũng bỏ qua, quay đầu hỏi Dương Thiên Lý. Rõ ràng là cái chết của Hùng Đốn vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nam nhân mạnh mẽ này.
"Một tuần sau."
Một chút căng thẳng hiện lên trong đôi mắt bình tĩnh của Dương Thiên Lý, bệnh của nữ nhân chắc chắn là điểm yếu của nam nhân thiết huyết này.
“Đến lúc đó giao việc lại cho Mộ Dung, ngươi cùng đi Mayo, Mộ Dung làm việc ta rất yên tâm.”
Tô Bình Nam dặn dò một tiếng.
”Hiểu rồi.”
Dương Thiên Lý mô tả tỉ mỉ một số chi tiết về diễn biến ở Chicago mà Tô Bình Nam không biết. Sau khoảng mười phút, Dương Thiên Lý mới kết thúc chủ đề.
"Một viên đạn lạc?"
Sau khi nghe Lưu Kiến Nhiên thương vong, Tô Bình Nam nhếch miệng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Mộ Dung làm tốt lắm, mỗi người đều có vận mệnh của mình. Nhưng phải hiểu là..."
Giọng của nam nhân trở nên lạnh lùng, "Nếu chúng ta đều là người phải xuống địa ngục thì sẽ không cần phải nhìn lên thiên đàng."