"Ngươi muốn làm môn đồ của ta à?"
Sau khi tán gẫu xong, Tô Bình Nam lập tức chuyển sự chú ý tới thanh niên đang bối rối vẫn đứng ở cửa: "Ta không thiếu sự trợ giúp, ta cần lý do giữ ngươi ở lại.”
Sau khi nghe Aston Dell phiên dịch, bộ dáng ông cụ non của Al Capone đã biến mất khi đối mặt với Dương Thiên Lý. Hắn há miệng, nhưng không phát ra một âm thanh nào.
Những gì Al Capone nhìn thấy và nghe thấy trên đường đi khiến cho sự ngưỡng mộ của hắn dành cho nam nhân trước mặt gần như lên đến đỉnh điểm. Kinh nghiệm sống thấp kém khiến hắn không bao giờ tưởng tượng được có một người lại có thể mạnh như vậy. So với người đó, những người được gọi là nhân vật lớn trên đường phố mà hắn ngưỡng mộ sùng bái trước đây chẳng khác gì rác trong rãnh nước thải trước cửa nhà mình.
Nhưng điều này chắc chắn làm cho hắn căng thẳng hơn.
”Cho hắn một ly whisky đi."
Tô Bình Nam cau mày nhìn Aston Dell và chỉ vào tủ rượu: "Rượu là loại thuốc tốt nhất để thư giãn."
"Rượu whisky nguyên chất hơn ba mươi lăm năm của Scotland, sáu mươi độ. Cẩn thận một chút tiểu tử, hôm nay là ngày trọng đại của ngươi, đừng có say đấy."
Cầm lấy ly rượu lạnh trong tay, bên tai nghe được lời luật sư nói, Al Capone ngơ ngác nhìn ly rượu màu vàng nhạt.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng giấc mơ của người ba nghiện rượu đã chết sáu năm lại nằm trong tay hắn theo cách này.
Hắn biết loại rượu này.
Rượu whiskey Scotland ủ ba mươi lăm năm, đắt tiền đến mức hắn có thể cắt cổ bất kỳ ai vì ly rượu này…
Rượu mạnh vào cổ họng.
Cảm giác khó chịu mạnh mẽ khiến Al Capone ho dữ dội. Nhưng hắn vẫn uống cạn rượu trong ly. Tác dụng của rượu thực sự rất lớn, ít nhất hắn có thể diễn đạt ý nghĩ của mình một cách lưu loát.
“Tiên sinh, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ của ta, kể cả mạng sống của ta.”
Al Capone đang nói thì cảm thấy trong bụng có lửa đốt, hắn nói với giọng chân thành chưa từng có trước đây.
"Mọi người ở đây đều có thể cống hiến cuộc sống của bọn hắn cho ta, mỗi người đều có những sở trường riêng, hãy nói cho ta biết ngươi giỏi nhất ở điểm nào."
Sau khi Tô Bình Nam nói xong thì ném một điếu xì gà cho Al Capone đang đỏ bừng mặt.
Thiếu niên vội vàng nhận lấy, không nghi ngờ lời nói của đối phương, trong mắt hắn, người phương Đông thần bí này có sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
"Ta có rất nhiều bạn bè ở khu bốn và bọn hắn đều nghe lời ta. Tiên sinh, ta có thể trở thành hình mẫu cho bọn hắn, một khi ngươi là người lãnh đạo, như vậy ước mơ của toàn bộ thiếu niên khu ổ chuột Chicago chính là phục vụ ngươi, vậy ngươi chẳng khác nào đã có tương lai rồi.”
Cũng có lẽ là phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), tóm lại những lời này của Al Capone không chỉ khiến Aston Dell cực kỳ chấn động, thậm chí ngay cả Tô Bình Nam cũng dừng động tác châm thuốc.
Khụ khụ khụ!
Thấy mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào mình, để che giấu sự khó chịu, Al Capone rít một ngụm xì gà, nhưng hành động này khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, mùi vị nồng đậm của điếu xì gà khiến hắn cảm thấy khó thở.
"Đừng hít vào phổi, ngậm vào miệng là được.”
Tô Bình Nam nhìn Al Capone, khóe miệng dần dần nhếch lên: “Phải làm quen với nó, bởi vì nó sẽ giữ cho tâm trí của ngươi bình tĩnh."
Al Capone làm theo, dần dần thưởng thức, đồng thời nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong những lời này, lập tức đôi mắt thiếu niên lóe lên vẻ vui mừng.
"Tiên sinh.”
Al Capone quỳ một gối trước mặt Tô Bình Nam, tiến hành một lễ hôn tay: “Ta thề trung thành với ngươi, vĩnh viễn không phản bội.”
"Làm việc tốt nhé.”
Tô Bình Nam đang quay điếu xì gà bằng một tay không ngăn được tiểu tử này thực hiện nghi lễ trung thành thiêng liêng trong lòng. Bây giờ hắn không ngờ rằng tương lai thiếu niên này sẽ làm nên một sự nghiệp cuồn cuộn ngất trời khiến cho mình cực kỳ chấn động.
Đối phương sẽ có những đóng góp to lớn cho sự thống trị của tập đoàn Cẩm Tú ở toàn bộ bờ biển phía Đông.
…
"Tiểu thư, cà phê của ngươi đây.”
Rachel Nicole nhìn ly cà phê bốc khói trước mặt, cảm thấy bụng mình cồn cào.
Để có thể ở lại đại sảnh, nàng đã gọi tới tách cà phê thứ bảy, nhưng chiếc điện thoại chết tiệt vẫn chưa đổ chuông, điều đó có nghĩa là nàng còn phải tiếp tục chờ đợi.
Nàng vội, Guy càng vội hơn nàng.
Phán đoán sai khiến xe của bọn hắn phải dừng lại sớm, nhưng mục tiêu không xuất hiện lại còn thu hút cảnh sát tới mấy lần. Để không khơi dậy sự nghi ngờ, bọn hắn chỉ có thể tiếp tục đi vòng quanh.
Nhưng cứ như vậy, rủi ro đã tăng lên đáng kể. Điều này khiến Guy rất tức giận.
“Chết tiệt, ngươi nói cho ta biết từ lúc chín giờ đến bây giờ đã gần ba tiếng đồng hồ, nữ nhân kia vẫn đang uống cà phê à?”
Guy đã gọi điện liên tục để xác nhận, hắn nén giận: “Theo dõi chặt chẽ, nếu có thêm sai sót ta chắc chắn sẽ không chút do dự đánh vỡ đầu ngươi đấy.”
"Biết rồi.”
Cấp dưới ảm đạm đáp lời, hắn thay áo khoác rồi tiến vào đại sảnh một lần nữa.
Nếu nữ nhân uống cà phê đến phát nôn thì hắn cũng liên tục thay quần áo đến phát điên.
Bởi vì không giống một nữ nhân trong tâm trạng an tĩnh, là một tay theo dõi lão luyện, tính thận trọng mách bảo hắn rằng hắn không thể ở yên một chỗ trong hơn một giờ đồng hồ với cùng một bộ trang phục được.
Nếu không nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
…
"Đại ca, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Tô Định Bắc tao nhã dùng khăn giấy lau môi, gọi Tô Chấn Đông đang ăn ngấu nghiến không còn chút hình tượng nào, định rời bàn ăn sáng sau khi ăn xong.
Phải nói rằng môi trường thực sự thay đổi con người.
Tô Định Bắc chính là minh họa sinh động nhất cho câu này. Là người phụ trách Điện tử Cẩm Tú, hơn nửa năm kinh nghiệm làm việc tại công ty đã khiến nữ tử thoát thai hoán cốt.
Sự kết hợp giữa quần tây đen lưng cao chuyên nghiệp và bộ vest trắng khiến nữ tử trông lão luyện hơn rất nhiều. Để có vẻ trưởng thành hơn, Tô Định Bắc còn cố ý đeo một đôi hoa tai kim cương đắt tiền, khuôn mặt tuy thanh tú nhưng lại phủ sương lạnh, cả người trông vô cùng lộng lẫy.