Chương 985: Nhà
“Alo?”
Tiếng phổ thông của đối phương rất tốt: “Ai vậy?”
“Là ta, Tiểu Hậu.”
Hậu Long Đào đã từng gặp Nhậm Cửu một lần, cho nên giọng điệu vô cùng khách sáo: “Hoan Hỉ ca xảy ra chút chuyện, cho nên về sau công việc sẽ do ta tiếp quản. Ta muốn chào hỏi Cửu ca trước một tiếng.”
Nhậm Cửu im lặng mấy phút: “Chết rồi?”
“Chết rồi.”
Hậu Long Đào thành thật trả lời.
“Tô Bình Nam làm?”
Giọng nói của Nhậm Cửu có chút kỳ lạ, dường như trộn lẫn sự e ngại lẫn phẫn nộ.
“Không phải, là ngoài ý muốn.”
Hậu Long Đào biết rõ tình huống anh họ của mình qua đời, nhưng hắn không dám dội nước bẩn lên người Cẩm Tú.
“Tiếp tục hợp tác cũng được, nhưng giá phải thấp xuống một thành.”
Nhậm Cửu nói rất nghiêm túc: “Hạ Ngũ có một đứa con trai, ta muốn nuôi nó.”
“Được.”
Hậu Long Đào đồng ý rất nhanh.
“Cứ vậy đi.”
Nhậm Cửu dứt khoát cúp điện thoại, sau đó quay người lại nhìn đám thuộc hạ đang khoanh tay đứng bên cạnh: “Hậu Hoan Hỉ chết rồi, Hạ Ngũ cũng mất, ai trong các ngươi đến Thiên Nam đây?”
Một bầu không khí im lặng.
…
Cáp thành, lễ hội mùa xuân đang đến gần, tuyết rơi dày đặc trong hai ngày hai đêm.
Văn Quyên mặt không thay đổi nhìn một mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. Nam nhân của nàng vẫn chưa về.
Đã ba tháng rồi nàng chưa gặp lại Trương Tập, đứa bé trong bụng Văn Quyên cũng đã ba tháng. Người ta hay nói nữ nhân mang thai rất hay đa sầu đa cảm, Văn Quyên cũng không ngoại lệ. Cho nên, nàng rất lo lắng nam nhân của mình sẽ không về được.
Nàng biết nam nhân của mình làm chuyện gì bên ngoài.
Nhưng Văn Quyên không quan tâm.
Từ cái này gặp nhau khi nàng có ý định nhảy lầu, nàng đã không quan tâm.
Nam nhân giết người, nàng sẽ giúp hắn mài đao.
Nam nhân đi ăn mày, nàng sẽ đeo bao tải đi theo sau lưng hắn.
Không oán không hối.
Đối với Văn Quyên bị ba dượng cưỡng hiếp năm mười bốn tuổi phải lưu lạc đầu đường mà nói, tất cả đám nhân sĩ luôn miệng ca tụng chính nghĩa còn thua nam nhân của nàng.
Nàng chỉ tin vào nam nhân của nàng, nguyện ý vì hắn mà giết người.
Trước khi quen biết Trương Tập, nàng cũng chẳng khác gì gái điếm.
Nàng rất cần tiền, nàng cần phải sống khi bản thân không thành thạo một kỹ năng nào.
Nhưng nàng có vốn liếng.
Thứ nhất, nàng còn rất trẻ.
Thứ hai, nàng rất xinh đẹp.
Sự nguy hiểm và mưu mô bên bờ vực của nhục dục và đạo đức không thua gì đao quang kiếm ảnh giang hồ.
Văn Quyên được một ông chủ lớn coi trọng, nửa tiếng sau có người từ phía sau đẩy nàng xuống cầu thang. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng đã động vào lợi ích của một đám chị em.
Cho nên, nàng thiếu chút nữa đã chết.
Sau khi chữa lành vết thương, nàng đổi chỗ khác, nhưng ngay trong ngày thứ hai, một đại ca uy danh hiển hách đã chỉ vào vũng rượu trên mặt đất.
“Liếm sạch đi.”
Văn Quyên rất quen thuộc với ánh mắt của vị đại ca đó, nhìn nàng giống như nhìn một con chó.
Nhưng Văn Quyên không muốn trở thành một con chó cái không chút liêm sỉ. Đây chính là ranh giới cuối cùng của nữ nhân.
Có thể mua, nhưng…
Cho nên nàng đã bị đánh gãy hai cái xương sườn, sau đó bị ném vào trong một con hẻm nhỏ tràn ngập nước bẩn và rác rưởi, đồng thời bên trong cơ thể còn lưu lại thứ chất lỏng ghê tởm của sáu nam nhân.
Nàng cố nén cơn đau nhức, dùng hết tất cả khí lực của mình leo lên tầng cao nhất của một tòa nhà, dự định cứ như vậy mà kết thúc mọi chuyện.
“Muốn chết à?”
Một nam nhân có ánh mắt tà ác, làn da ngăm đen, khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc cứ như vậy mà cười hì hì nhìn nàng.
Văn Quyên quay sang nhìn đối phương. Điều khiến cho nữ nhân ngoài ý muốn chính là ánh mắt hắn nhìn nàng không hề có yêu ghét, không có đồng tình, ngược lại còn có chút tán thưởng.
Tán thưởng?
Nữ nhân cho rằng nam nhân ngồi trên sân thượng ngắm phong cảnh này có bệnh.
Nàng không trả lời.
Văn Quyên chậm rãi bò lên sân thượng, nhìn xe cộ như nước bên dưới, hít sâu một hơi. Trong lúc nàng dự định thả người nhảy xuống, nam nhân đã kéo nàng lại.
“Ta là tội phạm giết người đấy.”
Nam nhân cười to: “Bị mất hai xương sườn mà còn có thể bò cao như vậy, ta có thể giúp ngươi một chuyện, nhưng ta cần thù lao.”
“Thù lao gì chứ?”
Văn Quyên vén mái tóc dài của mình. Bây giờ không cần gương nàng cũng biết mình chật vật đến cỡ nào, không nghĩ ra mình có thể lấy ra thứ gì.
“Muốn ngủ với ta?”
Nam nhân cười to: “Ta rất thích nghe chuyện cười. Ngươi kể một câu chuyện cười đi. Nếu ta cười, ta sẽ giúp ngươi.”
Văn Quyên nhìn chằm chằm vào nam nhân, nghiêm túc hỏi: “Thật không?”
Nam nhân gật đầu: “Ta tên Trương Tập, ta chưa bao giờ nói láo.”
“Lúc trước có ba con chuột, một con Hạ quốc, một con Đông Doanh, còn một con là…”
Văn Quyên kể một câu chuyện cười mà nàng nghe được từ bảo kê của hộp đêm. Lúc đó nàng cười rất nhiều.
Câu chuyện cũng không quá dài, sau khi nữ nhân kể xong, nam nhân nhếch miệng: “Thành giao.”
…
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của nữ nhân.
Văn Quyên mở cửa, gương mặt quen thuộc của Trương Tập xuất hiện trước mặt nàng.
“Về rồi à? Ngươi có đói bụng không? Ta đã nấu canh sẵn trong bếp, canh sườn bí đao mà ngươi thích nhất đấy.”
Nàng không phải loại người có tính cách nhiệt tình như lửa, chỉ dịu dàng phủi đi tuyết trắng dính trên người nam nhân, giống như người vợ đã kết hôn nhiều năm.
“Ừm.”
Trương Tập cũng giống như một công nhân tan tầm về nhà, đưa tay sờ gương mặt của nữ nhân, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Văn Quyên không có phương thức liên lạc với hắn, cũng không biết khi nào thì hắn trở về, nhưng bất luận hắn rời đi bao lâu, mỗi lần về nhà, món canh bí đao mà hắn thích nhất luôn được nấu sẵn.
Trương Tập biết tấm lòng của Văn Quyên trong đó nhiều ít bao nhiêu.
Văn Quyên giúp nam nhân của mình treo quần áo lên, nàng lấy ra một chiếc dép lê: “Ngươi đi tắm rửa đi. Ta đi hâm lại thức ăn, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Được.”
Biểu hiện của Trương Tập rất nhẹ nhõm. Có lẽ trong lòng tên tội phạm chạy trốn như hắn, đây chính là bến đỗ duy nhất của hắn.
Là nhà.