Chương 986: Không chỉ vì tiền
Nam nhân chỉ cái túi trên mặt đất: “Cất kỹ đi. Hai triệu đấy, có thể dùng được một thời gian dài.”
“Nhị Hổ đâu?”
Nữ nhân cố gắng cầm cái túi tiền lên, hỏi một câu.
Nam nhân dừng lại: “Chết rồi.”
Văn Quyên chỉ ừm một tiếng, cũng không hỏi tiếp. Theo Văn Quyên, thế đạo này chết thì cũng đã chết, xong hết mọi chuyện cũng tốt, không cần phải chật vật mà sống nữa.
Cũng chẳng có gì lớn.
Hương vị của món canh vẫn ngon như trước. Trương Tập uống rất chậm. Văn Quyên nhìn nam nhân của mình, dịu dàng nói: “Ta có rồi.”
Động tác của Trương Tập ngưng lại.
“Lúc nào?”
“Lần trước ngươi đến, ta không dùng biện pháp nào cả.”
Nhìn ánh mắt đè nén sự kích động của nam nhân, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
…
Trong bầu không khí ấm áp của bữa cơm, hai người không biết dưới lầu đã có ba chiếc xe việt dã màu đen đậu lại.
“Chính là chỗ này?”
Lục Viễn nhìn ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ căn phòng trên tầng sáu, nhe răng cười nói: “Ta xem ngươi lần này còn chạy được đến đâu nữa.”
“Các anh em đã tìm hai ngày, có thể xác định nữ nhân tên Văn Quyên kia ở đây.” A Bính dẫn đường cung kính nói.
Hắn đi theo Phúc thúc ở Cáp thành. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phúc thúc khách sáo với một người lạ như vậy, khiến cho hắn kinh ngạc vô cùng.
Đám hán tử đó người nào cũng hung hãn như báo săn, khiến cho hắn âm thầm tặc lưỡi không thôi. Hắn lặng lẽ hỏi thăm một chút, thì ra đây chính là tướng tài dưới tay Tiểu Hồng Bào ở hai tỉnh Thiên Nam và Hải Châu.
Bây giờ ai cũng biết thế lực của Tiểu Hồng Bào. Cho nên thái độ của hắn cực kỳ nịnh bợ, dự định kết một mối thiện duyên, về sau cũng có vốn liếng để khoác lác.
“Cảm ơn.”
Lục Viễn vỗ vai A Bính: “Ngày sau đến Thiên Đô, ngươi cứ đến tìm ta.”
“Vâng.”
A Bính nheo mắt cười: “Ta đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho ta.”
Hắn rất thông minh.
Mặc dù không biết những người này đến đây làm gì, nhưng đường xa như vậy, chắc chắn bọn hắn sẽ không đến đây lảm nhảm việc nhà. Có một số chuyện không biết thì tốt hơn, cho nên hắn rời đi rất nhanh.
“Tên gia hỏa này có chút láu cá.”
Lục Viễn nheo mắt nhìn chiếc xe đi xa, sau đó quay sang nhìn Để Diệu Dương đang lái xe: “Làm việc thôi.”
Một câu của nam nhân vang lên, người trên xe bắt đầu đeo bao tay màu đen, sau đó bước xuống xe.
Tuyết lớn vừa mới ngưng được một chút lại bắt đầu bay lả tả, trời đất một mảnh trắng xóa.
…
Bốn món mặn, một món canh.
Tay nghề của nữ nhân không tệ. Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, hương vị, màu sắc món ăn đều đủ khiến khẩu vị của con người được mở rộng.
Tuy nhiên, khác với những lần trước, Trương Tập không lập tức ăn cơm ngay. Hắn lấy ra một bao thuốc lá, đốt liên tục ba điếu, sau đó giơ lên đỉnh đầu bái tứ phương.
“Đừng trách ta.”
Trương Tập lẩm bẩm: “Ngày mà các ngươi đi theo ta, ta cũng đã nói sinh tử có, phú quý tại trời. Chết rồi thì trách vận khí của mình không tốt.”
Nữ nhân lẳng lặng nhìn Trương Tập làm một loạt động tác xong, ngơ ngác hỏi một câu: “Bọn hắn đều đã chết?”
“Ừm, chết hết rồi.”
Nam nhân trả lời, sau đó ngồi xuống ăn cơm, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
“Cho ta ba điếu.”
Văn Quyên cũng học theo cách Trương Tập, đốt ba điếu thuốc: “Phương Phương hay chơi với ta lúc trước cũng đã chết rồi, bệnh AIDS.”
“Phương Phương? Không phải nàng đã về nhà rồi sao?”
“Em trai của nàng không đủ tiền cưới vợ nên nàng đành quay lại nghề cũ. Nhưng sau khi phát hiện ra bệnh tình, nhất thời nghĩ không thông.”
“Nhân mệnh, nhưng trời quyết.”
Nam nhân nhẹ gật đầu: “Ăn cơm thôi.”
“Tiền đã đủ rồi, ngươi thu tay lại được không?”
Nữ nhân đứng dậy giúp Trương Tập múc một chén canh, dịu dàng thuyết phục một câu.
“Ngươi nên nhớ ước định giữa chúng ta.”
Trương Tập tiếp nhận cái bát, giọng điệu không nghe ra vui buồn. Văn Quyên cắn môi một cái, nhìn một nửa bên mặt của nam nhân dưới ánh đèn: “Ta nhớ, nhưng ta đã có thai.”
“Ta làm việc không chỉ vì tiền.”
Trương Tập uống xong chén canh, hài lòng lau miệng. Trầm ngâm mấy phút, hắn nghiêm túc nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu. Ta đã nói rồi, mạng là do trời định.”
Nữ nhân hiểu hắn, hắn cũng hiểu nữ nhân. Nhìn vẻ mặt của Văn Quyên, hắn biết đối phương đang không vui, liền giải thích kỹ càng.
“Chỉ có tiếng súng vang lên mới có ý nghĩa, còn lại thì không. Bảo ta bỏ súng xuống, ta sống chẳng khác nào chết rồi.”
Tính giang hồ ăn sâu trong xương tủy của Trương Tập cũng không vì sự xuất hiện của đứa bé mà giảm đi, vẫn hung hãn như trước.
“Nhưng con thì không thể không có ba.”
Văn Quyên vì đứa con sắp chào đời mà quyết định theo đuổi một gia đình hoàn mỹ: “Chúng ta cầm số tiền đó về quê của ngươi, kinh doanh cái gì đó để sinh sống, nuôi lớn đứa con không phải tốt hơn sao?”
Thái độ của Trương Tập có chút do dự.
Hắn nhìn phần bụng hơi nhô ra của nữ nhân, sau đó cúi người, lần đầu tiên dán sát tai của mình vào.
Huyết mạch tương liên khiến cho Trương Tập có chút mờ mịt. Nam nhân vừa định lên tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cộc cộc cộc.
Trương Tập lập tức cảnh giác, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía Văn Quyên. Hắn không có bạn bè, người thân ở đây, theo lý sẽ không có ai đến tìm hắn.
Văn Quyên cũng chậm rãi lắc đầu.
Trương Tập nhanh chóng móc khẩu súng cầm trong tay, ánh mắt chỉ toàn là sự hung hãn.
“Là ai?”
“Chúng ta đã gặp nhau, Lão Ưng.”
Giọng nói của Lục Viễn rất lạnh: “Ta là Lục Viễn, Lục Viễn của Cẩm Tú.”