Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 987 - Chương 987 - Coi Như Vì Con

Chương 987 - Coi như vì con
Chương 987 - Coi như vì con

Chương 987: Coi như vì con

“Có chuyện gì vậy sếp?”

Sau khi trở lại Quảng thành, Chung Thành lập tức lao vào văn phòng, lật qua lật lại tất cả tư liệu vụ án lão Độ lưu lại. Ngoại trừ đi nhà xí, ngay cả ăn cơm uống nước đều không rời đi nửa bước.

“Không có việc gì.”

Chung Thành cau mày, mắt dán chặt vào màn hình.

“Vụ án đã phá.”

Trần Thiến rót cho Chung Thành một ly nước: “Mặc dù không phải chúng ta phá nhưng dù sao đám người xấu đó cũng đã bị trừng phạt.”

“Ngươi cho rằng ta quan tâm chút hư danh đó sao? Hay là không bỏ xuống được công lao?”

Chung Thành lắc đầu: “Chúng ta làm việc với nhau đã hai năm, ta là loại người này sao?”

Trần Thiến lắc đầu.

“Nhìn chỗ này đi.”

Chung Thành chỉ vào tấm ảnh chụp vào thời điểm cửa hàng Hữu Nghị bị cướp, chỉ vào bóng lưng của Trương Tập: “Ngươi có phát hiện gì không?”

Nữ hài nghiêm túc nhìn một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”

“Nhìn lỗ tai của hắn.”

Chung Thành nói thêm một câu.

Bức ảnh chụp không được tốt lắm, cho nên vì cẩn thận, Trần Thiến gần như dán hết gương mặt của mình vào, một lúc lâu sau mới do dự nói: “Dường như lỗ tai của người này bị mất một góc?”

“Nói đúng rồi.”

Chung Thành vỗ tay phát ra tiếng, sau đó ném một đống ảnh chụp từ hiện trường Lâm Hải cho nữ hài đầu óc đang mơ hồ: “Sáu xác chết còn nguyên đầu nhưng hãy nhìn lỗ tai của bọn hắn.”

Trần Thiến sợ ngây người.

Nữ hài nhìn từng tấm, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu run rẩy: “Không có người này.”

“Đúng vậy.”

Chung Thành xoa lông mày: “Không biết vì nguyên nhân gì mà người này chưa từng xuất hiện.”

“Có cần thông báo cho Lâm Hải hay không?”

Trần Thiến đứng dậy: “Hủy bỏ báo cáo của tổ chuyên án. Ta đi tìm sếp Lưu về.”

Chung Thành kéo nữ hài lại, chậm rãi lắc đầu.

“Vì sao?”

Trần Thiến không hiểu hỏi.

“Báo cáo ở Lâm Hải làm rất đẹp. Kỳ Đồng Ủy rất biết cách làm người, chúng ta đều có công lao.”

Nữ nhân im lặng.

“Vì vụ án này, áp lực của tất cả mọi người đều rất lớn. Kết án cũng tốt cho mọi người. Bây giờ chúng ta làm như vậy, ngược lại tốn công mà không có kết quả.”

Biểu hiện của Chung Thành hoàn toàn khác với Hồ Quốc Khôn. Nam nhân nheo mắt: “Hơn nữa, đến Thiên Nam ngươi có cảm giác gì hay không?”

“Cảm giác gì?”

Trần Thiến hỏi.

“Một bàn tay vô hình thao túng hết thảy.”

Chung Thành cười lạnh: “Có một người vẫn luôn nhúng tay vào chuyện này.”

Trần Thiến nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân: “Là tập đoàn Cẩm Tú?”

“Đúng.”

Chung Thành có chút ý vị thâm trường: “Rất nhiều vết đạn trên thi thể đều có hình dạng nổ tung. Đây không phải loại súng trường tám mươi mốt viên có thể làm được.”

“Không, không thể nào.”

Nữ hài kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng có chút cà lăm.

“Chuyện này dừng ở đây thôi. Ngươi không cảm thấy tốc độ hỏa táng những thi thể kia quá nhanh sao? Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào.”

Chung Thành thở dài.

“Về phần cá lọt lưới, có lẽ đã sớm không còn trên thế giới này. Tập đoàn Cẩm Tú cực kỳ ác độc, người nhất định đã rơi vào tay của bọn hắn.”

“Bây giờ chúng ta làm gì?”

Nữ hài chán nản nói: “Trời cao hoàng đế ở xa, chúng ta cái gì cũng làm không được.”

“Còn nhớ Hồ Quốc Khôn không?”

Chung Thành vỗ vai Trương Thiến: “Tìm vụ án cuối cùng mà hắn phụ trách cho ta. Nhớ kỹ, đừng kinh động bất cứ kẻ nào.”

Trong phòng là một bầu không khí im lặng.

Lục Viễn nghiêng người, có thể ra đòn tấn công bất cứ lúc nào: “Chúng ta đến mười một người, ngươi không đi được đâu.”

“Chưa chắc.”

Trương Tập lên tiếng: “Giết một người là đủ vốn, giết hai người là có lời.”

“Trong nhà có nữ nhân của ngươi, dường như còn đang mang thai.”

Giọng nói của Lục Viễn vô cùng lãnh khốc: “Ngươi cứ giữ lấy hai trăm vạn, chúng ta không cần tiền. Muốn lưu lại đường cho vợ và con của mình thì hãy mở cửa ra.”

Năm phút sau, cửa mở.

Sau khi nghe tiếng gõ cửa, Văn Quyên bình tĩnh lạ thường.

Nàng từng nghĩ đến rất nhiều kết cục của nam nhân.

Có lẽ sau một lần rời đi vĩnh viễn không bao giờ trở về, nàng sẽ từ tin tức trên ti vi biết được hắn đã chết, cũng có thể hắn sẽ bị người khác lừa gạt, chết ở một xó xỉnh nào đó, còn nàng sẽ vượt qua quãng đời còn lại chờ đợi hắn.

Nhưng rõ ràng không phải cảnh sát tìm đến cửa. Nàng không nghĩ đến điều này.

Trương Tập bình tĩnh kiểm tra súng ống, lắp từng viên đạn vào băng, sau đó mở khóa bảo vệ. Gương mặt hắn toàn là sự điên cuồng của một người cùng đường mạt lộ.

“Chúng ta không cần hai trăm vạn đó. Ngươi hãy mở cửa ra để lưu lại đường sống cho vợ và con của mình.”

Ngoài cửa, câu nói kia của Lục Viễn khiến động tác của Trương Tập ngưng lại.

“Thu tay lại đi, coi như vì con.”

Văn Quyên mỉm cười nhìn nam nhân của mình: “Ta nhất định sẽ nuôi con trưởng thành, để ngươi vẫn còn hương hỏa trên thế gian.”

Trương Tập không nói, ôm chặt lấy Văn Quyên, một lần nữa cúi người xuống dán sát tai vào bụng của nữ nhân.

Có lẽ là vì ảo giác, hắn lại cảm nhận được cái thai ba tháng đang động đậy. Điều này đã cắt đứt phòng tuyến tâm lý tội phạm cuối cùng của Trương Tập.

“Ta sợ chúng ta không kịp nói lời từ biệt.”

Nữ nhân giống như người mẹ vuốt ve mái tóc của Trương Tập: “Như vậy cũng không tệ, tốt xấu gì ta cũng có thể nhìn ngươi rời đi.”

Trương Tập ném vũ khí, nhếch miệng nói: “Khi con trưởng thành rồi, ngươi đừng để hắn đi theo con đường của ta.”

Nam nhân mở cửa phòng.

Bình Luận (0)
Comment