Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 988 - Chương 988 - Bữa Cơm Cuối Cùng

Chương 988 - Bữa cơm cuối cùng
Chương 988 - Bữa cơm cuối cùng

Chương 988: Bữa cơm cuối cùng

Rất nhiều người vừa lái xe vừa thích nghe nhạc.

Điều này cũng không hiếm.

Nhưng rất ít người lại nghe nhạc Thập Diện Mai Phục. Kỳ Đồng Ủy chính là một người trong số đó.

Hắn nghe phiên bản tỳ bà. Trong tiếng nhạc sục sôi tất sát, nam nhân nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào vai hồng nhan tri kỷ Cao Tiểu Cầm, sắc mặt có chút mệt mỏi.

“Mệt lắm sao?”

Cao Tiểu Cầm ngoan ngoãn giúp nam nhân thả lỏng cơ bắp, dịu dàng hỏi.

“Không sao.”

“Người ta đều nói Tô Bình Nam tâm ngoan thủ lạt, không dễ tiếp xúc. Bây giờ ngươi và hắn liên lụy sâu như vậy, có thể…”

Kỳ Đồng Ủy mở mắt: “Hàn môn tử đệ xuất sinh hèn mọn như chúng ta muốn đi lên, một bước một dấu chân phải vững chắc. Hơn nữa, bất kỳ thế lực nào cũng không được buông tha.”

“Hồn Độn lấy mạng làm bàn cờ mới thắng được Thiên Bán Tử.”

Kỳ Đồng Ủy tự tin nói: “Hắn có thể làm được, ta cũng có thể làm được.”

Nhẹ nhàng vỗ tay của nữ nhân, nam nhân nói tiếp: “Muốn nhân định thắng thiên, phá vỡ vách ngăn nằm ngang trước mặt mà chúng ta không nhìn thấy được, ta nhất định phải đánh cược hết thảy.”

“Đây là lý do mà hôm nay ngươi muốn về nhà?”

Cao Tiểu Cầm sâu kín hỏi, giọng điệu có chút trầm thấp.

“Đúng vậy.”

Nam nhân cũng không tị húy đề tài này. Mặc dù hôn nhân giữa hắn và nữ nhân kia đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng chỉ cần thế lực Lương gia vẫn còn, hắn vẫn phải tiếp tục đi con đường này, và hôn nhân đó sẽ không kết thúc.

“Công lao bắt được Lão Ưng cũng phải chia cho người khác.”

Kỳ Đồng Ủy nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn của hồng nhan tri kỷ, mỉm cười khoan dung. Tiểu tam đối với loại người như hắn chính là tử huyệt, nhưng trước mặt nữ nhân này, tâm của hắn không thể cứng rắn được.

“Chia cho người khác?”

Cao Tiểu Cầm có chút không rõ. Dù sao xuất thân của nàng khiến cho nàng rất ít khi gặp những lục đục trong giới thượng tầng, thành ra kiến thức đối với mấy chuyện này cũng nửa vời.

“Đúng vậy, phải chia cho người khác.”

Giọng điệu Kỳ Đồng Ủy có chút kỳ quái: “Nhà nghèo khó sinh quý tử. Không phải bởi vì người nhà nghèo không đủ cố gắng, mà là trần nhà vô hình quá nặng, nặng đến mức khiến ngươi hoài nghi nhân sinh của mình.”

Nhìn thấy nam nhân lấy điếu thuốc lá ra, Cao Tiểu Cầm ngoan ngoãn giúp Kỳ Đồng Ủy châm thuốc.

Hắn hít sâu một hơi, cảm xúc đột nhiên chậm lại.

“Năm đó, khi ta tốt nghiệp đại học, bất luận thành tích hay là kinh nghiệm thực tập, ta có thể kiêu ngạo nói rằng ta xứng với bốn chữ.”

“Nổi trội hơn người.”

“Kết quả thì sao?”

Ánh mắt Kỳ Đồng Ủy trở nên phức tạp: “Cũng bởi vì ta từ chối sự theo đuổi của Lương Lộ, cho nên ta bị phân công đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh làm đặc vụ chống ma túy nguy hiểm nhất.”

Cao Tiểu Cầm rất thông minh không lên tiếng. Nàng biết lúc này nam nhân trước mặt cần nhất một đối tượng biết lắng nghe chứ không phải là một người đề nghị.

Nam nhân vẫn tiếp tục: “Nhưng ta có khuất phục không? Không!”

Dụi tàn thuốc lá, cảm xúc của nam nhân trở nên kích động: “Ta cửu tử nhất sinh, hai lần thiếu chút nữa bị đánh chết, trên người còn lưu lại năm vết thương do đạn bắn, nhưng nhờ điều đó mà ta được quay về Thiên Đô, trở lại vị trí xuất phát như những bạn học khác.”

“Tuy nhiên, không ai đề bạt ta, không ai chú ý đến ta. Ta giống như bị lãng quên. Mãi cho đến cái ngày ta quỳ xuống, ta mới có thể đi đến được ngày hôm nay.”

“Một khắc quỳ xuống đó, Kỳ Đồng Ủy đã chết.”

Nam nhân lẩm bẩm: “Không có thế lực của Lương gia, cho dù công lao lần này đủ lớn cũng không đủ cho ta đánh vỡ trần nhà, xoay chuyển trời đất. Nếu muốn bước lên một tầng nữa, ta nhất định phải trở về.”

“Tô Bình Nam thì sao?”

Cao Tiểu Cầm xuất phát từ nội tâm không muốn nam nhân đỉnh thiên lập địa trong suy nghĩ của mình lại khuất phục nữ nhân kia. Cho nên nàng đã đưa ra cái nhìn khác: “Tập đoàn Cẩm Tú tài hùng thế lớn, có rất nhiều mối quan hệ, kinh doanh cũng không tệ. Ông chủ Mạnh cũng dựa vào đó mà đi lên.”

“Không thể tất cả mọi chuyện đều nhờ vả hắn.”

Ánh mắt Kỳ Đồng Ủy bình tĩnh trở lại: “Tô Bình Nam là người có ham muốn khống chế mạnh nhất mà ta từng gặp. Hắn vẫn luôn có ý đồ khống chế ta, cho nên ta không thể chuyện gì cũng đến cầu hắn được.”

Nữ nhân im lặng. Cho đến giờ, Cao Tiểu Cầm đã nghe nhắc đến cái tên Tô Bình Nam rất nhiều lần, đối với các lời đồn cũng có chút hiểu rõ. So với thế lực của nam nhân ác ma này, Lương gia xác thực là lựa chọn tốt hơn.

“Về đến nhà rồi thì phải nhớ uống thuốc, ban đêm nhiều ít gì cũng phải ăn chút gì đó. Nếu không, ta sợ dạ dày của ngươi sẽ đổ bệnh.”

Cao Tiểu Cầm dịu dàng sửa lại cổ áo của Kỳ Đồng Ủy: “Ta về Lâm Hải chờ ngươi.”

Nam nhân không nói gì, chỉ ôn nhu ôm lấy nữ nhân của mình.

“Cùng nhau ăn chút gì đó nhé?”

Trương Tập không thẹn với sự dũng mãnh, gan dạ của mình. Sau khi mở cửa, hắn thản nhiên trở lại bàn ăn, mỉm cười nói với một đám nam nhân đang nối đuôi nhau đi vào: “Tay nghề của vợ ta không tệ, có muốn nếm thử không?”

Lục Viễn đứng chính giữa, Để Diệu Dương và Trương Hoa đứng hai bên tạo thành hình tam giác. Những người còn lại tay cũng đặt bên hông, bầu không khí có chút nặng nề.

“Sao vậy?”

Trương Tập ngẩng đầu: “Gấp lắm sao?”

Lục Viễn nhìn Trương Tập nở nụ cười, giơ ngón tay cái: “Đúng là có gan. Vậy ta sẽ nếm thử tay nghề của chị dâu, chỉ là anh em của chúng ta hơi nhiều.”

Văn Quyên vén tóc nói: “Đây là bữa cơm cuối cùng của A Tập, bốn món đơn giản quá. Các ngươi ngồi đi, để ta đi chuẩn bị thêm.”

“Được.”

Lục Viễn theo lời ngồi xuống. Hắn và Để Diệu Dương một trái một phải vây quanh Trương Tập. Để Diệu Dương từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm hai tay Trương Tập.

Trương Tập nhìn cổ áo có thêu rồng của hai người, chợt cười to: “Vợ, mau đưa rượu lên.”

Bình Luận (0)
Comment