Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 989 - Chương 989 - Vong Ân Phụ Nghĩa

Chương 989 - Vong ân phụ nghĩa
Chương 989 - Vong ân phụ nghĩa

Chương 989: Vong ân phụ nghĩa

Rượu phải là rượu ngon.

Là một người quanh năm đi trên bờ vực của cái chết, có lẽ ngày nào đó mạng sẽ phải trả về cho lão thiên gia, cho nên Trương Tập ra tay luôn hào phóng.

“Trong tình huống này, ta không uống rượu.”

Sau khi vào nhà, Để Diệu Dương lần đầu tiên lên tiếng: “Uống rượu, phản ứng của ta sẽ trở nên chậm chạp.”

Trương Tập nhìn đối phương, cũng không khuyên nữa, trực tiếp rót cho mình một ly, rồi bắt đầu gặm lấy gặm để.

Lục Viễn cũng không uống rượu.

“Ừm, tay nghề của chị dâu đúng thật không tệ.”

Lục Viễn rất tự nhiên tiếp nhận bát đũa nữ nhân đưa đến. Hắn ăn rất chậm, không khí trên bàn cơm im ắng lạ thường.

“Rất vinh hạnh.”

Bụng của Trương Tập giống như một cái động không đáy. Hắn đã ăn chén thứ ba nhưng dường như vẫn không có ý định ngưng lại. Đám người Cẩm Tú ngồi cùng bàn cũng không có ý định thúc giục.

“Vinh hạnh?”

Lục Viễn cau mày, giọng điệu hơi nghi hoặc một chút.

“Trước khi làm việc, ta sẽ luôn điều tra. Tô Bình Nam, đại ca số một phía Bắc, nghe nói những người cổ áo thêu rồng vàng như các ngươi, bình thường người không có chút thân phận sẽ rất khó gặp một lần.”

Nam nhân mỉm cười: “Bây giờ xuất hiện những hai người, lại còn ăn cơm cùng với ta, đương nhiên ta cảm thấy vinh hạnh rồi.”

“Có thể ăn là phúc, có thể mặc là lộc.”

Lục Viễn chậm rãi lùa hạt cơm cuối cùng trong chén vào miệng, giọng điệu rất lạnh: “Ăn nhiều một chút cũng tốt, lên đường sẽ không bị đói.”

“Cảm ơn.”

Trương Tập không chút khách sáo đưa cái chén không cho Để Diệu Dương gần mình nhất: “Thêm một chén nữa.”

“Được.”

Im lặng ăn cơm hai chục phút, Trương Tập hài lòng buông chén đũa xuống, uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt: “Đi chưa?”

“Đi.”

Lục Viễn đứng dậy, nhìn Trương Tập đã ăn mặc chỉnh tề: “Có muốn ta chờ ngươi nói lời tạm biệt không?”

Khí giang hồ trên người Lục Viễn rất nặng. Mặc dù hắn cực kỳ tức giận gã tội phạm trước mặt, nhưng hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên trước khí độ của Trương Tập, cho nên giọng điệu cũng khách sáo hơn rất nhiều.

“Không cần.”

Trương Tập không nhìn nữ nhân của mình thêm lần nào, nhưng khi bước ra cửa, hắn ngừng lại rồi nói một câu: “Hãy sống cho thật tốt, quên ta đi.”

Nữ nhân im lặng.

Toàn bộ quá trình, Văn Quyên đều không nói câu nào, chỉ dựa cửa sổ lẳng lặng nhìn một đám hán tử vây quanh nam nhân của mình lên một chiếc xe việt dã màu đen, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Trương Tập.

Bảy tháng sau, Văn Quyên thuận lợi sinh ra một đứa con gái.

Nàng đặt tên cho con là Trương Niệm.

Sau đó, nàng ở vậy cả đời.

“Ngươi chịu quay về rồi sao?”

Đèn của phòng khách lờ mờ. Lương Lộ, cũng là vợ của Kỳ Đồng Ủy đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, toàn bộ nét mặt đều giấu trong bóng tối, nhưng giọng điệu u oán khiến cho Kỳ Đồng Ủy cảm thấy lạnh trong lòng.

“Tại sao còn chưa ngủ?”

Kỳ Đồng Ủy vừa thay một đôi dép lê vừa nói: “Không phải ngươi nói ngày mai sẽ về nhà phụ ba dọn dẹp vệ sinh nhà cửa sao? Ngươi còn chưa đi ngủ, ngày mai làm sao có tinh thần.”

“Có bảo mẫu làm, không cần ngươi giả mù sa mưa đến giúp đỡ.”

Giọng điệu của Lương Lộ có chút âm dương quái khí: “Nghe nói Kỳ đại cảnh sát của chúng ta lại lập công. Cũng đúng, ngươi ở Lâm Hải cũng đã hai năm rồi, cũng đã đến lúc rời đi.”

“Lương Lộ.”

Giọng điệu Kỳ Đồng Ủy nghiêm lại. Hắn không chịu được chính là giọng điệu khinh khỉnh của nữ nhân trước mặt: “Ta không phải kẻ hắt nước trước mặt ngựa. Tình cảm và sự việc là hai chuyện khác nhau. Ta không muốn tính toán chi li với ngươi trong thời điểm này. Huống chi, Lương gia các ngươi cũng cần một người dẫn đầu như chúng ta tồn tại.”

“Thật sao?”

Giọng điệu Lương Lộ cũng không thay đổi: “Gần đây ngươi qua lại rất gần với Tô Bình Nam. Lương gia? Ngươi có còn đặt trong mắt nữa không?”

“Dường như ngươi đã hiểu sai một vấn đề.”

Kỳ Đồng Ủy cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: “Chỉ riêng đức hạnh của hai đứa em trai, bọn hắn chính là bùn nhão không trét được tường. Ta đi lên, tốt xấu gì cũng là một nửa người nhà họ Lương, tương lai cũng có chỗ tốt cho gia đình các ngươi mà.”

Lời nói của nam nhân rất trực tiếp, trần trụi xé mở mặt nạ giữa hai người.

“Vong ân phụ nghĩa.”

Lương Lộ lạnh lùng nhìn nam nhân mà mình dựa vào thủ đoạn mới có được, ánh mắt chỉ toàn là sự thất vọng.

Năm đó, vì nam nhân nhỏ hơn mình mười tuổi này, thậm chí nàng đã đi cầu xin ba mình giúp đỡ, còn không phải coi trọng sự chăm chỉ, thành khẩn của hắn sao?

“Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”

Nhìn nam nhân tràn ngập lệ khí trước mặt, nữ nhân có chút đau lòng hỏi.

“Vong ân phụ nghĩa?”

Bóng ma lớn nhất cả đời Kỳ Đồng Ủy chính là nữ nhân trước mặt. Vì lòng tự trọng, giọng điệu của nam nhân cũng trở nên kịch liệt.

“Mỗi ngày ngươi đều ở nhà làm đại tiểu thư, rất nhiều chuyện ở Thiên Đô ngươi không hề biết rõ.”

Sắc mặt nam nhân trở nên dữ tợn: “Em trai của ngươi nhúng tay vào kinh doanh, kết quả đá phải tấm sắt Cẩm Tú, đừng nói đến việc kinh doanh ở khu phát triển là mệnh căn của ông chủ Mạnh. Hắn không có đầu óc sao, cũng không nghĩ đến Tô Bình Nam làm người như thế nào à?”

“Đó chính là hỗn thế ma vương, không phải thiện nam tín nữ. Hắn tưởng Lương gia bây giờ là Lương gia của mười năm trước ư?”

Nam nhân gào lên khiến Lương Lộ ngây ra.

“Có biết vì sao Tô Bình Nam không so đo, chịu nhẹ nhàng buông xuống không? Là ta, người cầu xin cũng là ta đấy.”

“Ta biết rất rõ Tô Bình Nam muốn cái gì, nhưng ta vẫn làm. Bây giờ ngươi lại bảo là vong ân phụ nghĩa.”

Lương Lộ biết rõ em trai của mình có đức hạnh như thế nào. Nàng hiểu nam nhân của mình sẽ không nói bậy bạ trong chuyện này, không khỏi có chút hoảng hốt.

Nàng làm việc ở phòng văn thư.

Ngày đó, khi ông chủ Thường nhảy lầu, Lương Lộ nàng cũng có mặt. Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên nam nhân tên Tô Bình Nam đã quay lại nhìn thi thể của ông chủ Thường mà mỉm cười.

Ác quỷ như vậy, nữ nhân thề cả đời mình chưa từng gặp qua nụ cười khủng bố như thế.

Bình Luận (0)
Comment