Chương 990: Cao Tiểu Cầm
“Ngày mai mấy giờ chúng ta về? Gần đây ba rất thích đánh cờ, sẽ đi sớm, cho nên chúng ta về nhà sớm một chút.”
Im lặng mấy phút, Lương Lộ lên tiếng. Nàng không quen khúm núm nhận sai trước mặt nam nhân của mình. Đây là lý do thoái thác uyển chuyển nhất của nàng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Kỳ Đồng Ủy hiểu rõ nữ nhân của mình. Nghe xong, hắn chỉ thản nhiên nói một câu: “Ta đến thư phòng.”
“Đồng Ủy.”
Lương Lộ gọi lại Kỳ Đồng Ủy đang định rời đi, ánh mắt có chút lo lắng: “Ta không biết trên người ngươi cụ thể phát sinh chuyện gì, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, nhất định phải tránh xa Tô Bình Nam, đừng bảo hổ lột da.”
“Lấy thân làm cờ, dám thắng Thiên Bán Tử.”
Ánh mắt Kỳ Đồng Ủy toát lên vẻ kiêu ngạo như thời thiếu niên: “Tô Bình Nam hắn cũng là người.”
…
Kỳ Đồng Ủy đề phòng Tô Bình Nam, nhưng ánh mắt của Tô Bình Nam làm sao mà rời khỏi hắn được.
Tô Bình Nam nhận thấy tiềm lực của người này quá mạnh.
Xuất sinh bần hàn, nhưng trình độ và lý lịch đều rất xuất sắc. Nếu có thể kéo hắn lên thuyền Cẩm Tú, dưới sự duy trì của Cẩm Tú, người này sẽ leo lên một vị trí vô cùng cao. Có thể nói trong vòng hai mươi năm, hệ thống này không cần lo nữa.
Nhưng hùng tâm của hắn lại bừng bừng, cực kỳ khó khống chế. Điều này đã kích phát sự hứng thú của Tô Bình Nam.
“Nam ca, tối hôm nay Kỳ Đồng Ủy đã về nhà.”
Tô Văn Văn cúi người xuống: “Tình nhân Cao Tiểu Cầm của hắn đã đến Cẩm Tú Sơn Trang chúng ta nghỉ ngơi rồi.”
“Kỳ Đồng Ủy ngay cả một kim ốc tàng kiều ở Thiên Đô cũng không có?”
Tô Bình Nam hơi cảm thấy kinh ngạc.
“Không có.”
Tô Văn Văn phụ trách việc này, cho nên hắn biết rất rõ.
“Người này rất cẩn thận. Nữ nhân Cao Tiểu Cầm cũng rất biết đại thế. Huống chi, tiền trong tay hắn cũng không nhiều.”
Tô Văn Văn hiểu rất rõ tình huống ở Lâm Hải. Hắn nói tiếp: “Hắn không lấy tiền của Cẩm Tú, kinh doanh khác ở Lâm Hải cũng không dễ kiếm. Huống chi hắn rất chú trọng thanh danh của mình.”
“Đưa tiền không lấy, lại dám chủ động thông qua Thường Bưu tìm người ôm lấy công lao lần này. Lòng dạ người này rất ngông cuồng, dã tâm cũng rất lớn.”
Tay trái của Tô Bình Nam gõ lên mặt bàn: “Quan hệ giữa hắn và vợ không được tốt. Bây giờ hắn về nhà đơn giản chỉ muốn rèn sắt khi còn nóng, mượn thế lực của Lương gia tiếp tục đi lên.”
Tô Văn Văn gật đầu: “Hẳn là mục đích này.”
“Hắn muốn hợp tác chứ không phải thần phục. Đây cũng là nguyên nhân hắn tìm Lương gia để đi đường vòng chứ không muốn tìm ta.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nghe nói người này rất thích một quyển sách tên là Thiên Cục, ngươi từng đọc chưa?”
“Chưa.”
Tô Văn Văn cúi đầu thừa nhận.
“Ngươi có thể tìm đọc.”
Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà: “Chuyện rất đơn giản, chính là một kẻ mê chơi cờ lấy mạng của mình làm bàn cờ, thắng được nửa quân cờ với lão thiên gia. Hắn rất ngông cuồng, từ từ sẽ thuần, chúng ta không vội.”
Tô Bình Nam nở nụ cười ý vị thâm trường: “Hắn có thể khuất phục trước quyền lực một lần thì sẽ có lần thứ hai.”
…
Cao Tiểu Cầm có chút mất ngủ.
Điều này khiến cho vành mắt của nàng hơi ngả sang màu đen.
Cũng không phải hoàn cảnh nghỉ ngơi của Cẩm Tú Sơn Trang không tốt mà ngược lại, bởi vì nó quá sang trọng, cộng thêm nàng lo lắng cho Kỳ Đồng Ủy nên ngủ không được ngon.
Nữ nhân biết đây chính là sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú.
“Khó trách mọi người hay nói tập đoàn Cẩm Tú ngày thu một đấu vàng cũng không sai.”
Cao Tiểu Cầm rất thận trọng. Nàng có thể nhìn ra được rất nhiều đồ trang trí có giá trị không rẻ, hơn nữa từ bữa sáng thịnh soạn nhân viên phục vụ mang đến sau khi thức dậy, lần đầu tiên nàng hiểu được cái gì gọi là xa hoa.
Vào thời đại này, kiểu phục vụ như phương Tây mang đến lực trùng kích rất lớn, nhất là người có xuất thân bình thường như Cao Tiểu Cầm.
Hưởng thụ bữa sáng phong phú, trải nghiệm suối nước nóng ấm áp như xuân trong phòng, nhìn gió lạnh gào thét bên ngoài, hai sự chênh lệch quá rõ ràng khiến Cao Tiểu Cầm ngẩn người.
Nàng sinh ra ở một sơn thôn nhỏ xa xôi, vì gia đình mà sớm ra ngoài bươn chải.
Nếu nàng không xinh đẹp, có lẽ vận mệnh của nàng sẽ không long đong như thế.
Ở cái niên đại tràn ngập dã tính này, có đôi khi nữ hài xinh đẹp mà không có bối cảnh chính là một cái tội.
Nàng thất thân cho một ông chủ của một công ty ăn uống và giải trí.
Hay nói chính xác hơn là đối phương đã dùng thủ đoạn cưỡng bách.
Nữ nhân không khóc cũng không làm loạn.
Sau khi nhốt mình cả ngày trong phòng, nữ nhân ăn mặc thật xinh đẹp bước ra cửa.
Cao Tiểu Cầm đột nhiên hiểu ra nàng nên sống như thế nào.
Không có học thức, không có bối cảnh.
Xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất của nàng. Sau đó, nàng đã gặp Kỳ Đồng Ủy. Nói một cách trung thực, mặc dù Kỳ Đồng Ủy tuổi trẻ tài cao nhưng không phải cái cây lớn nhất mà nữ nhân đã gặp. Nhưng bởi vì sự tương đồng giữa hai người, nàng đã chọn hắn.
Cả hai đều là người không cam lòng nhưng phải khuất phục trước sức mạnh, tuy nhiên bản thân cả hai lại có dã tâm nên hai người bỗng nhiên tìm được sự đồng cảm.
Nhìn ông chủ đã từng làm nhục nàng bị nhốt vào tù, nhìn vẻ mặt bị đánh đến biến dạng của hắn, nữ nhân rất sảng khoái.
“Cao tiểu thư?”
Giọng điệu cung kính của nhân viên phục vụ cắt ngang suy nghĩ của nữ nhân: “Tô tổng muốn gặp ngươi.”
“Tô tổng?”
Nữ nhân ngạc nhiên.
Nhân viên phục vụ nhẹ gật đầu, hai tay cung kính đặt một tấm danh thiếp màu đen trước mặt nữ nhân, sau đó thức thời lui xuống.