Long thiếu hơi hơi nhăn mày, vẫn để thư ký Lăng cho An Kiệt cùng Tề Minh mỗi người một tấm danh thiếp.
Đặt hành lý vào cốp xe, thư ký Lăng mở cửa sau của xe việt dã, chuẩn bị mời Long thiếu lên xe, đã nhìn thấy Từ tổng và cô vợ nhỏ của ông ta ngồi trên ghế sau.
Thư ký Lăng nhăn mày, vậy phải làm sao bây giờ? Long thiếu không thích ngồi cùng người khác.
Long thiếu cũng thấy hai vợ chồng Từ tổng ngồi trong xe, hắn nhàn nhạt quét nhìn hai người kia một cái, rồi mở cửa ghế phó lái.
Thư ký Lăng thấy ông chủ chuẩn bị ngồi lên ghế phụ, liền chạy nhanh vòng đến chỗ ghế tài xế, lái xe.
Long thiếu mở cửa xe, nhưng chưa ngồi vào, mà quay đầu nhìn Sở Duyệt hỏi:
- Cô tên gì?
- Tôi tên Sở Duyệt, người một thân chính khí kia tên Lưu An Kiệt, người lịch sự văn nhã tên Tề Minh.
Hắc, trên danh nghĩa, trên danh nghĩa!
Đại lão hỏi tên a, nhiều khó có được cơ hội, vạn nhất về sau dùng tới thì sao?
- Được. Sở Duyệt, hẹn gặp lại.
Long thiếu gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ, sau đó lên xe đóng cửa xe lại.
Xe việt dã như mũi tên rời cung, đi như bay ra ngoài, Từ tổng ở trong xe nhìn ba người bị bỏ lại bên đường, nhếch môi khinh thường.
Ba tên ngu ngốc!
Bao nhiêu người nghĩ vỡ đầu vì muốn lên thuyền của Long thiếu, chính ông ta cũng tốn bao nhiêu công sức mới có thể được đi theo Long thiếu trở về căn cứ! Mấy người này cư nhiên còn dám cự tuyệt lời mời của Long thiếu, hừ! Có một ngày bọn họ sẽ hối hận.
Mắt thấy xe việt dã đã biến mất ở trên đường, Sở Duyệt vội vàng bước lên lan can nhảy qua bên kia thu xe lại, An Kiệt cùng Tề Minh vội vàng đuổi kịp, ở phía sau dọn sạch tang thi cho cô.
Sở Duyệt chạy đến trước mặt chiếc xe nhà, tay vung lên, liền đem chiếc Armadillo Conqueror thu vào không gian.
Sau đó nhanh chóng quay người chạy trở về, ba người lại nhảy trở về đường bên này, trước sau không đến một phút đồng hồ, bên kia tang thi ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Lại lấy một chiếc xe việt dã từ không gian, ba người nhanh chóng lên xe, Sở Duyệt giẫm chân ga, chiếc xe đã lao nhanh về phía Hồng tỉnh trong ánh hoàng hôn cuối cùng trước kia mặt trời lặn.
Đi được mười mấy km, trời đã tối hẳn, Sở Duyệt đỗ xe ở ven đường.
Ba người xuống xe, Sở Duyệt thu xe việt dã vào không gian, lại thả chiếc Armadillo chinh phục giả (Armadillo Conqueror) từ không gian thả ra, Tề Minh lấy chìa khóa nhập mật mã mở cửa xe, ba người nhìn bậc thang hạ xuống rồi bước vào trong xe.
Lối vào của xe có một hành lang, một cánh cửa đối diện trực tiếp, còn một cánh cửa bên phải, Sở Duyệt mở cánh cửa đối diện ra nhìn thử, hóa ra là một phòng tắm, hơn nữa là một phòng tắm riêng biệt có vòi hoa sen.
Đây chính là một kinh hỉ, lúc này tắm rửa đi WC tiện hơn nhiều.
Tề Minh mở cửa bên tay phải ra, là một phòng ngủ, có TV có điều hòa, còn có một chiếc giường ít nhất 1 mét 5, ga trải giường hơi lộn xộn, có lẽ là có người ngủ ở đây, không biết là Long thiếu hay hai vợ chồng kia.
Phần giữa của xe RV là nhà bếp, có bàn điều khiển, bếp từ, máy hút mùi, máy pha cà phê, lò vi sóng, máy giặt và tủ lạnh ô tô, quả thực chính là cách bài trí của một căn phòng chung cư đơn giản.
Tề Minh nhìn thấy phòng bếp thì rất cao hứng, lớn tiếng đề nghị:
- Ăn lẩu, ăn lẩu, tối nay chúng ta ăn lẩu đi!
- Phòng bếp lớn như vậy, mà anh chỉ nghĩ đến ăn lẩu? Bất quá, ăn lẩu cũng không tồi.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy ăn lẩu khá tốt, cái gì cũng có thể nhúng vào, muốn ăn gì liền ăn cái đó, khá tốt.
Trong phòng bếp trước đó có một cái sô pha hình vòng tròn, ở giữa có một cái bàn, vừa lúc có thể ngồi ăn lẩu.
Bên cạnh sô pha bên còn có một chiếc TV siêu lớn, cạnh TV có cánh cửa, Sở Duyệt vừa kéo cánh cửa ra, liền thấy là một không gian nhỏ khép kín hình chữ nhật, điều này thật không khoa học nha!
Ai lại làm một căn phòng tối ở trên xe, chẳng lẽ Long thiếu kia có ham mê gì đó không thể nói cho người khác biết?
Tề Minh thấy Sở Duyệt mở cánh cửa kia ra, mới nhớ tới chiếc xe này còn có ban công gấp.
Hắn tìm khắp nơi, mới nhìn thấy cạnh cửa có một cái công tắc, thử mân mê một chút, không gian nhỏ tối kia liền bị bật ra, biến thành một ban công nhỏ có ghế sô pha và bàn uống cà phê!
Sở Duyệt che miệng mắt trừng lớn, đi đến ban công, phát hiện nó cư nhiên còn có giá nướng BBQ!
Đây là kiểu xe thần tiên gì a!
Thế giới của người kẻ có tiền quả nhiên không giống với tưởng tượng a!
Dạo qua một vòng, sau đó ba người liền trở về trong xe, Tề Minh nhấn thu ban công lại.
Nhìn thôi là được, lúc này mà đi duỗi cái ban công ra ngoài, đó là chán sống.
Chiếc xe nhà xa hoa này không thể chê chỗ nào được, bất quá Sở Duyệt tìm khắp xe cũng không tìm thấy một thứ gì có thể ăn được.
Thật sự là một chút đồ có thể ăn cũng không có a!
Tủ lạnh trống không, một chai nước cũng không có, tủ đầy xoong nồi nhưng tất cả đều còn mới tinh, như chưa được sử dụng lần nào.
Trong ngăn tủ, trong ngăn kéo, ngay cả bao que cay cũng không có, còn sạch sẽ hơn mặt Long thiếu.
Xem ra có tiền quá cũng không tốt, đều không dính khói lửa phàm tục, lúc này ra cửa, không mang theo một chút đồ ăn nào.
Trách không được bọn họ lại sốt ruột rời đi như vậy, nơi này không có ăn hay đồ uống, đúng là không thể ở lâu.
Đã quyết định ăn lẩu, Sở Duyệt cũng không lo lắng nữa, bọn họ đi qua thảo nguyên nhiều ngày như vậy đều là ở trong xe, ăn cơm cũng chỉ ăn bằng nồi tự sôi cùng mì ăn liền, hiện tại có xe nhà này, nhất định phải ăn một bữa thật ngon.
Xe nhà có tấm năng lượng mặt trời, đồ điện như bếp từ, lò nướng trong xe đều có thể dùng,, Sở Duyệt lấy ra một con vịt sống đã được làm sạch kỹ càng ở cửa hàng vịt quay rồi nướng lên.
Mùi lẩu quá nồng, Tề Minh phải mở cửa sổ ở mái nhà ra, những ngôi sao bên ngoài cửa sổ trần đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm đen kịt.
Tề Minh ăn một miếng thịt bò béo ngậy, uống một hớp bia, rồi thở dài, nói:
- Nếu vợ và con gái anh cũng ở chỗ thì thật tốt, nếu bọn họ ở bên cạnh anh, mạt thế hình như cũng không đáng sợ lắm.
Sở Duyệt cũng nhìn sao trời, hiện tại mới là một góc trong tảng băng mạt thế, mạt thế chân chính sao có thể nhẹ nhàng như vậy!
An Kiệt nhìn nhìn Sở Duyệt cùng Tề Minh, cầm cái cốc chạm chạm vào cốc Tề Minh rồi nói:
- Rất nhanh là về đến nhà, có thể gặp được bọn họ rồi.
Sở Duyệt đang muốn cười chạm cốc cùng hắn, bỗng nhiên chiếc xe lay động kịch liệt.
Nước lẩu sôi lăn tăn trong nồi đồng loạt bắt ra ngoài, Sở Duyệt vươn tay thu nó vào trong không gian.
Chiếc xe vẫn lắc lư, Sở Duyệt đứng dậy lại bị rung lắc làm cho phải ngồi xuống, An Kiệt vịn lấy thành ghế sô pha, nhảy lên chỗ cửa sổ trên mái nhà, nhìn ra ngoài, lập tức trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy cách đó không xa, mặt đất giống như bị người ta dùng lực xé rách, trên mặt đất nhanh chóng nứt ra một khe hở, chung quanh hết thảy đều bị khe nứt đó nuốt chửng trong nháy mắt.
Động đất!
Khe nứt một đường chạy thẳng về phía trước cho đến khi biến mất ở nơi xa, cách chỗ bọn họ dừng xe không xa, con đường như bị xé làm hai nửa, ở giữa có một rãnh sâu hoắm.
- Kiệt ca, làm sao vật?
Sở Duyệt ở bên dưới vội vàng hỏi, chẳng lẽ bây giờ đã có tang thi có lực sát thương mạnh như vậy rồi.
- Động đất!
An Kiệt bị cường độ động đất làm cho kinh ngạc, ngơ ngác trả lời.