Một người phụ nữ chạy “Cộp cộp cộp” từ trên lầu xuống, chạy đến trước mặt bốn người, vừa thở hồng hộc vừa nhìn An Kiệt hỏi:
- Xin hỏi, là mọi người giết những người đó sao?
An Kiệt không nói chuyện, hơi hơi cau mày nhìn cô ta.
Một người phụ nữ dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn An Kiệt, bộ dáng cô ta không tồi, tóc có chút loạn, mặc bộ váy nhỏ lộ vai, trên vai lộ ra vài vết thương xanh đỏ đan xen, càng làm cho cô ta có vẻ nhu nhược đáng thương.
- Đúng vậy, là chúng tôi, cô muốn báo thù cho bọn họ sao?
Sở Duyệt đi đến trước An Kiệt, nhìn người phụ nữ kia rồi hỏi.
- A! Không không không không……
Người phụ nữ vội vàng xua tay, vội nói:
- Tôi muốn nói cho mọi người biết, bọn họ còn có một đám người, đi ra ngoài tìm vật tư, rất nhanh sẽ trở lại, tên Lỗ lão đại kia rất lợi hại, mọi người đi ra ngoài như vậy rất nguy hiểm!
- Yên tâm, bọn họ không về được.
Sở Duyệt lông mày hơi nhếch, người phụ nữ này có chút ý tứ a.
Người phụ nữ trong lòng cả kinh, không về được là có ý gì, chẳng lẽ bọn họ đã xử lý Lỗ lão đại?
Rất nhanh cô ta đã thu biểu tình giật mình trở về, nhút nhát nói:
- Chúng tôi đều là bị bọn họ bắt tới nơi này, bọn họ…… đều là súc sinh! Là ác ma! Mọi người giết bọn họ, đã cứu tôi…… Chúng tôi, đại ân đại đức, không có gì báo đáp, tôi nguyện ý đi theo mọi người, về sau làm trâu làm ngựa báo đáp các vị ân cứu mạng!
Người phụ nữ kia nói xong liền khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ánh mắt nóng bỏng thành khẩn nhìn bọn họ, thoạt nhìn rất giống một người có tình có nghĩa, quyết tâm báo ân.
- Làm trâu làm ngựa? Vậy thì không cần, cô tự cho cho bản thân mình là được. Nơi này cách căn cứ Quang Minh không xa, đi dọc theo quốc lộ hơn nửa giờ là đến, các người nhiều người như vậy, tùy tiện lái chiếc bên ngoài trống bên ngoài là có thể đi qua.
Sở Duyệt lạnh giọng nói, báo ân?
Người phụ nữ này mỗi một ánh mắt đều dùng sức trêu chọc An Kiệt, nói rõ ràng là muốn ôm đùi An Kiệt, cô ta cũng không sợ bọn họ giết mình sao.
Người phụ nữ nghe thấy Sở Duyệt bảo bọn họ đi căn cứ an toàn, trong lòng lắp bắp kinh hãi, tức khắc có chút không hiểu tình huống.
Bọn họ giết hết đám đàn ông này, nhưng lại không động vào một người phụ nữ nào, chẳng lẽ không phải bọn họ muốn chiếm đoạt các cô giống như những người kia sao?
Những người này giết nhiều người như vậy, nói trong lòng cô ta không sợ thì không đúng, nhưng để lấy được hảo cảm trước những người khác, cô ta vẫn lấy hết can đảm đuổi theo, thậm chí còn tìm lý do chính đáng là để báo đáp bọn họ, nhưng hình như họ không có hứng thú với cô ta chút nào.
Chẳng lẽ bởi vì hai cô gái bên cạnh, sợ bọn họ ghen sao?
- Nhưng bên ngoài có tang thi a! Mấy thứ kia thật đáng sợ! Tôi không dám……
Ánh mắt người phụ nữ mang theo bàng hoàng lo sợ, bất đắc dĩ nhìn An Kiệt, muốn nhận được sự thương tiếc của hắn.
Sở Duyệt không muốn nghe tiếp, cùng An Kiệt đi vòng qua người phụ nữ, tiếp tục đi ra ngoài.
- Từ từ!
Người phụ nữ thấy An Kiệt nhìn cô ta một cái, sau đó đi theo Sở Duyệt đi ra ngoài, tức khắc cảm thấy bản thân đoán không sai.
Cô ta bất động thanh sắc đánh giá Sở Duyệt, cô gái này tuổi không lớn, lớn lên không tồi, người đàn ông kia cư nhiên cho phép cô cướp lời trước mặt hắn, xem ra là rất sủng cô.
Người đàn ông nãy giờ vẫn vẫn chưa lên tiếng, đều do cô gái không muốn mang theo cô ta, nhất định là sợ cô ta đi theo người đàn ông này sẽ tranh giành với mình!
Người phụ nữ vội vàng chạy đến phía trước bọn họ, “Bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin:
- Cầu xin mọi người mang tôi đi cùng! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì, chỉ cần mang tôi theo, cầu xin mọi người cứu tôi.
Những lời cuối cùng, cô ta nhìn chằm chằm vào An Kiệt mà nói, người đàn ông này thoạt nhìn mạnh mẽ, tính tình lại tốt, cô ta phải nắm bắt cơ hội để đi theo hắn.
Chỉ cần này người đàn ông này đồng ý cho cô ta đi theo, về sau cô ta còn không đấu lại một tiểu nha đầu kia?