- Tiểu Duyệt, nếu không chúng ta mang bọn họ đi một đoạn đường đi? Dù sao cũng không xa.
Tề Minh ở bên cạnh, mở miệng đề nghị.
Nhìn thấy những người phụ nữ bị mạt thế tra tấn, hắn luôn nhịn không được sẽ liên tưởng đến vợ và con gái mình, hắn hy vọng khi hắn đang cứu những người phụ nữ khác, nếu vợ và con gái hắn gặp phải chuyện không tốt, cũng sẽ có một người cứu bọn họ.
Sở Duyệt quay đầu nhìn về phía Tề Minh, cô biết khúc mắc của Tề Minh, có điều đây là mạt thế, nếu bọn họ ngay cả dũng khí đi ra khỏi nơi này mà còn không có, thì cho dù bốn người có đưa tới căn cứ, liệu họ có thể tự bảo vệ mình được sao?
- Cái gì cũng có thể làm? Giết tang thi có thể làm hay không?
Kiều Đan Đan đột nhiên mở miệng hỏi người phụ nữ trên mặt đất.
- Giết tang thi?! Tôi…… Tôi không có sức lực lớn như vậy, vừa thấy đến chúng nó tôi đã bị dọa đến mềm chân, tôi…… Tôi có thể!
Người phụ nữ nhìn sắc mặt Kiều Đan Đan càng ngày càng lạnh, vội tỏ thái độ.
- Hừ.
Kiều Đan Đan cười lạnh một tiếng:
- Vậy đi ra ngoài giết một con cho tôi nhìn, đừng ở đây chỉ nói mà không làm.
Lúc tang thi vừa mới bùng nổ, Kiều Đan Đan đều dốc hết sức trợ giúp người sống sót mà cô gặp, cô che chở bọn họ trốn vào trong một tòa nhà, bố trí một điểm an toàn tạm thời, mỗi ngày cô còn ra ngoài để tìm vật tư cho bọn họ.
Nhưng những người đó chẳng những không cảm kích cô, còn oán trách cô tìm đồ ăn không đủ ăn, khi cô nói đi một mình không thể cầm nhiều, cần người ra ngoài tìm đồ ăn cùng, họ liền trốn tránh thoái thác, không một ai muốn đi, còn nghĩ cô đẩy bọn họ đi ra ngoài chịu chết.
Tất cả mọi người đều biết tang thi đáng sợ, bên ngoài nguy hiểm, đều muốn ngồi mát ăn bát vàng, thậm chí không chịu ra khỏi cửa, còn nhân lúc cô không ở đó mà khi dễ Kiều Thi Thi.
Lúc Kiều Thi Thi khóc lóc cầu xin cô, đừng để con bé ở lại nơi đó một mình, biết mỗi ngày nhóm người này đều nhân lúc cô đi ra ngoài mà khi dễ con bé, Kiều Đan Đan quyết định không thèm hầu hạ, giúp đỡ “Đại gia” này nữa, mang theo Kiều Thi Thi rời khỏi điểm an toàn kia.
Sau đó cô cũng gặp không ít loại người này, lúc gặp nguy hiểm bọn họ chỉ biết rúc ở phía sau, chờ người khác xông lên phía trước liều mạng.
Nhìn bộ dáng người phụ nữ này, nào giống mang theo một đoạn đường như Tề Minh nói, cô ta căn bản là muốn bám lên người An Kiệt.
Lúc tang thi mới bùng nổ sợ hãi không dám, về tình cảm còn có thể tha thứ, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy mà còn không dám, không phải là vấn đề có dám hay không nữa.
- Hiện…… Hiện tại? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt……
Người phụ nữ vừa nói vừa lui về phía sau Tề Minh, đôi mắt đầy ủy khuất, giống như Kiều Đan Đan đã làm gì cô ấy vậy.
Người đàn ông này tuy thoạt nhìn không cường tráng, nhưng chịu nói chuyện vì cô ta, nói không chừng đã động tâm tư với cô ta.
Tề Minh thấy người phụ nữ dựa về phía mình, liền lui một bước theo bản năng, đồng tình thì đồng tình, nhưng đừng dựa vào hắn như không xương nha.
- Vậy cô liền cứ từ chuẩn bị đi! Tôi đã nói cho cô biết làm sao để đi tới căn cứ an toàn, cách đó không xa, nơi này không có tang thi, tự cô có thể đi bộ.
Sở Duyệt nói xong, nhìn về phía Tề Minh, nói tiếp:
- Hiện tại là mạt thế, không ai có thể bảo vệ ai mãi mãi. Yếu đuối cũng không phải là lý do để bào chữa. Nếu cô ta không muốn nỗ lực vì bản thân thì ai có thể giúp được cô ta? Chẳng lẽ anh muốn chiếu cố cô ta cả đời?
- Không có không có, không nghĩ không nghĩ……
Tề Minh bị Sở Duyệt hỏi, liền liên tục xua tay, lui về phía sau, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ như vậy, cũng không thể nói những lời này, nếu vợ hắn mà biết được, hắn sẽ chết thảm.