Sở Duyệt thấy Tề Minh như vậy, cũng có chút yên tâm, xoay người ôm lấy cánh tay Kiều Đan Đan đi ra ngoài, không để ý đến bọn họ.
Tuy An Kiệt mềm lòng, nhưng hắn là có ánh mắt nhìn người, tuy người phụ nữ này đáng thương, nhưng cũng rất có tâm cơ.
Còn có một đám phụ nữ trên lầu nhìn xuống dưới này, bọn họ đều đang chờ người phụ nữ này mở miệng giúp mình, chỉ cần bốn người mở miệng nói mang theo người phụ nữ này, thì người trên lầu sẽ lập tức chạy xuống đây.
Mạt thế, người thường rất khó sống sót, nhưng chỉ cần bản thân chịu nỗ lực, sẽ luôn có hy vọng, nếu cứ một mực trốn ở phía sau, cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân trở thành mục tiêu bị người khác coi là thịt cá, đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy mà những người này đều không rõ.
An Kiệt đi qua, khẽ đẩy Tề Minh một cái, sau đó xoay người.
- Đi thôi!
Tề Minh nhìn nhìn người phụ nữ dưới đất cùng những người phụ nữ trên lầu, sau đó cũng, đi theo An Kiệt ra ngoài.
Kỳ thật hắn biết Sở Duyệt nói đúng, nhưng nhìn những người này, làm hắn nhịn không được mà liên tưởng tới con gái và vợ mình, nghĩ một chút mà lồng ngực đau nhói, vì vậy mà hắn luôn muốn giúp bọn họ.
Người phụ nữ cắn môi, nhìn theo bóng dáng mấy người Sở Duyệt, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, bỗng nhiên quay đầu trừng mắt với đám người trên lầu, hét lên:
- Còn thất thần làm gì! Nhanh xuống dưới đuổi theo a! Một một chút là không kịp.
Đám ngu xuẩn, nếu không phải một mình cô ta không dám đi ra ngoài, cô ta cũng không thèm đi cùng bọn họ.
Đám người phụ nữ trên lầu hai mặt nhìn nhau, sau đó đều bắt đầu hành động, tòa nhà này từng là tòa nhà ma nổi tiếng, mấy ngày nay lại có nhiều người chết như vậy, hiện tại chỉ còn lại bọn họ, sao bọn họ dám ở lại.
Tuy nói đại bộ phận vật tư đều ở tầng hầm ngầm, nhưng cũng có không ít đồ vương vãi trên lầu, bọn họ ở đây nhiều ngày như vậy, cũng biết ở đâu có vật tư.
Đám người phụ nữ luống cuống tay chân tùy tiện thu thập vài thứ sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Những chiếc xe đỗ lộn xộn bên ngoài tòa nhà bỏ hoang, họ dùng chìa khóa tìm được để mở vài chiếc xe, sau đó vài người chen vào một chiếc, rồi lái ra ngoài.
Trong nhà xe của tòa nhà bỏ hoang, Kiều Đan Đan nhìn bên trong bức tường phá dở đã có vài chiếc xe ô tô bắt đầu khởi động, liền quay đầu nói với Tề Minh:
- Bọn họ đã ra tới, chúng ta cũng đi thôi.
Tề Minh nhìn Kiều Đan Đan gật gật đầu, khởi động xe, lái xe về hướng căn cứ quang minh.
Sở Duyệt ở trong phòng bếp, lấy chảo dầu ra, tiếp tục rán thịt viên trong nồi.
Kiều Đan Đan đi qua đi, rửa rửa tay, bắt đầu vo gạo “Nấu” cơm.
- Đan Đan, chị có cảm thấy em quá máu lạnh hay không?
Sở Duyệt đột nhiên nhẹ giọng hỏi Kiều Đan Đan.
Cô mang theo ký ức đời trước trọng sinh trở về, tất cả mọi chuyện cô đều dựa theo quy củ đời trước mà làm, những việc này trong mắt người mới tiến vào mạt thế sẽ có chút máu lạnh tuyệt tình.
Nếu vừa mới rồi không phải An Kiệt nói từ từ hãy lái xe, chỉ sợ xe của bọn họ đã đi rất xa.
Mà Sở Duyệt nhạy bén phát hiện, khi An Kiệt nói đợi những người đó, Tề Minh đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở Duyệt đột nhiên phát hiện một đường đi tới đây, đều là cô lấy tâm thái của người từng trải qua mạt thế, yêu cầu các đồng đội vừa mới vừa trải qua mạt thế nhanh chóng thích ứng như đời, lại không nghĩ thử bọn họ có thể thích ứng nhanh như vậy hay không?
Có lẽ, là cô đã quá mức coi nó là điều hiển nhiên.
- Máu lạnh? Nếu em thật sự máu lạnh,mấy người phụ nữ kia còn có thời gian thở dốc sao? Bọn họ còn có thể tung tăng đi theo phía sau tới căn cứ sao?
Kiều Đan Đan vo gạo xong, thêm nước, bắt đầu “Bật” hỏa, nói tiếp:
- Chị đã từng làm chuyện tâm huyết, dốc sức bảo vệ một nhóm người, quản ăn quản uống, kết quả thế nào, nuôi ra một đám người bụng đầy oán hận cùng tham lam!
- Sau lại chị phát hiện, nếu em luôn cùng khuôn mặt vui vẻ đi giúp một người, hắn chẳng những không cảm thấy em tốt, mà còn ngược lại sẽ cảm thấy em thiếu nợ hắn, thứ em cho vĩnh viễn không đủ! Nhưng nếu em vẫn luôn đối xử không tốt với hắn, chẳng sợ lạnh mặt cho hắn chút cơm thừa, hắn cũng sẽ đối mang ơn đội nghĩa em.
Kiều Đan Đan nói tới đây, liền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Sở Duyệt nói:
- Tiểu duyệt, đây là bản chất của con người, không có ai là khác biệt! Cho dù đó là Tề Minh hay An Kiệt và kể cả chị, em cũng không thể mù quáng nhượng bộ mà đưa tất cả át chủ bài của mình ra. Em phải học cách tự bảo vệ mình, bạn biết không?
Sở Duyệt nhìn sắc mặt nghiêm túc Kiều Đan Đan, bỗng nhiên nở nụ cười, nhào qua ôm lấy cô.
- Đan Đan!
Cô biết, Kiều Đan Đan cũng giống cô, và cô ấy hiểu tất cả những chuyện mà cô làm.
- Ai —— coi chừng lửa.
Kiều Đan Đan một tay khống chế lửa cháy, một tay ôm lấy Sở Duyệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôm gì mà ôm? Thiếu chút nữa làm tắt lửa, chút nữa cơm sống thì ai ăn?
Sở Duyệt ôm Kiều Đan Đan, vùi đầu vào cổ cô ấy, thân mật mà cọ cọ vài cái rồi mới buông ra, sau đó vô cùng vui vẻ mà chiên một chảo thịt viên lớn.
Con người trong mạt thế a, phải trải qua chút đòn hiểm mới có thể học ngoan, cô và Kiều Đan Đan đều bị ăn qua vài đòn, mà Tề Minh cùng An Kiệt hình như còn chưa bị đánh qua, bất quá luôn có một ngày như vậy, hình như cô còn có chút chờ mong ngày đó a?
Kiều Đan Đan nhìn dáng vẻ kia của Sở Duyệt, cảm thấy nếu lúc này phía sau Sở Duyệt có cái đuôi, phỏng chừng đã vểnh lên tận trời, có cái gì đáng giá để cao hứng như vậy?
Nha đầu này, những gì cô ấy vừa nói coi như là vô ích rồi!
Lái xe hơn nửa giờ, càng ngày càng bắt gặp nhiều ô tô trên đường, mà chiếc xe nhà này của bọn họ là cái dễ thấy nhất, tỉ lệ quay đầu nhìn còn rất cao, rất nhiều người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chiếc xe nhà, này quả thực chính là một pháo đài mạt thế a.
Căn cứ Quang minh tuy không phải căn cứ quân đội, nhưng cũng là cũng do chính quyền địa phương điều hành, mọi mặt đều khá tốt, đi xuống quốc lộ mất khoảng 20 phút.
Chiếc xe nhà đi theo dòng xe cộ tới ngã rẽ, giao lộ có bảng hướng dẫn tới căn cứ, xe đi căn cứ liền quẹo vào lối này, mà chiếc xe nhà lại không quẹo vào, mà chạy tiếp theo đường quốc lộ, đi về phía trước.
Mấy người phụ nữ ở phía sau lại có chút phát ngốc, sao lại thế này? Xe nhà đi lầm đường?
Bất quá căn cứ đã ở trước mắt, bọn họ cũng theo dòng xe cộ quẹo vào đường hướng tới căn cứ.
So với việc đi theo xe nhà không biết đi tới nơi nào, tới căn cứ an toàn vẫn đáng tin cậy hơn.
Chiếc xe RV chạy như bay trên quốc lộ, buổi chiều một đường tương đối thông suốt, Tề Minh lái xe chạy rất nhanh, bọn họ ở huyện thành đã chậm trễ hơn một giờ, hy vọng lúc này có thể bù lại.
Trước khi tia sáng cuối cùng của bầu trời bị nuốt chửng, cuối cùng bọn họ đã đến chân ngọn núi lớn nhất hồng tỉnh.
Trong bóng đêm, trải dài mấy trăm dặm dãy núi, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mờ ảo, giống như một cự thú nằm ngang trên mặt đất ngủ say, con người đứng trước mặt nó nhỏ bé giống như một hạt bụi, trong một khoảnh khắc sẽ bị cự thú nuốt chửng.