Chiếc RV đậu ở một bãi đất trống giữa hai ngọn núi, tiếp tục lên trên là giữa ngọn núi.
Tề Minh đỗ xe xong, liền vội vàng lên xe đi vệ sinh, chiều nay hắn vì đuổi kịp kế hoạch, vẫn luôn không đi vệ sinh, lúc này đã bị nghẹn thảm.
Chờ hắn đi WC ra, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan đã bày đem cơm chiều trên bàn.
Trong một buổi chiều, hai người tiếp tục làm không ít đồ ăn ngon.
Sở Duyệt lấy được không ít hộp cơm dùng một lần ở tòa nhà bỏ hoang kia, vì thế cô cho tất cả đổ ăn đã làm xong thành từng phần cơm hộp rồi bỏ vào trong không gian, lúc muốn ăn chỉ cần mang ra là có thể ăn, vừa bớt việc lại tiện.
Hôm nay kiếm được một khoản lớn, Sở Duyệt cảm thấy hẳn là nên chúc mừng một chút, vì vậy cô đã làm một bữa tối thập phần thịnh soạn.
Món nguội gồm: dưa chuột, tỏi giã, thịt luộc cùng salad rau trộn, đồ ăn nóng có cá kho cà tím, thịt kho tàu, gà hầm nấm, bắp xào cải thìa, canh xương sườn, chính giữa còn có một nồi thịt xông khói cùng lạp xưởng hấp, đồ ăn đầy một bàn lớn.
Tề Minh vui vẻ chạy đến chỗ bàn ăn, cầm đũa định thò tới đĩa thịt xông khói hấp ở giữa, bỗng nhiên sắc mặt Sở Duyệt biến đổi, phất tay thu đồ ăn trên bàn vào không gian.
Tề Minh ngẩn người, cái quỷ gì, sao còn chưa cho ăn?
- Cẩn thận, có người tới đây.
Sắc mặt Sở Duyệt có chút nghiêm túc, ba người còn lại vừa nghe thấy, tức khắc cảnh giác lên.
Trên sườn đồi, hai bóng người lặng lẽ đi ra từ phía sau một tảng đá lớn, họ đứng đó nhìn chiếc RV đậu dưới chân núi bên dưới, một người đàn ông có râu râu xồm nhẹ giọng nói:
- Có người thật! Tôi còn tưởng tôi nghe lầm a! Làm sao bây giờ? Nhìn bộ dáng có lẽ bọn họ định qua đêm ở chỗ này? Làm sao có thể, tam thúc, chúng ta làm gì bây giờ?
Người đàn ông được gọi là Tam thúc bên cạnh, là một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng,gương mặt chữ điền nghiêm túc, lông mày rậm, đang cau mày nhìn chằm chằm chiếc RV bên dưới.
Vừa nhìn là biết chiếc xe là xe tốt, đủ lớn,đủ chắc chắn, những thứ bình thường có thể không làm gì được nó. Nhưng nếu bọn họ muốn qua đêm trong xe ở nơi này, e rằng sẽ rất nguy hiểm.
- Đi, chúng ta đi xuống, mặc kệ bọn họ có nghe hay không, tóm lại chúng ta vẫn nên có lời nói.
Tam thúc nhìn nhìn sắc trời, cuối cùng hạ quyết tâm, hai người bước nhanh xuống núi, đi tới chỗ xe nhà.
- Tới đây! Di? Vì sao lại chỉ có hai người.
Trên xe, Sở Duyệt thấy bọn họ tới đây, liền nói cho mọi người, nhưng lông mày lại không giãn ra.
Có chút không thích hợp a.
Sở Duyệt nhìn chung quanh hai người kia, bọn họ không có vũ khí mang lực sát thương lớn, mà nghênh ngang tới đây như vậy, này cũng quá khinh thường bốn người bọn họ đi!
Hay hai người kia có vũ khí lợi hại hơn đang giấu trong bóng tối!
- Lộc cộc!
Tam thúc râu xồm bước nhanh đến bên cạnh xe, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng điều khiển, đè giọng hô:
- Có người bên trong sao? Ra ngoài chút, chúng tôi đến từ thôn gần đây, tôi tới nói cho mọi người một chuyện.
Trong thôn?
Mấy người Sở Duyệt trao đổi ánh mắt, Tề Minh vào phòng điều khiển, hạ cửa sổ xe, chào hỏi cùng đại thúc bên ngoài:
- Đại thúc, thúc có chuyện gì sao?
Tam thúc nhìn Tề Minh ra tới, vội vàng nói với hắn:
- Tiểu tử, ta nói cho cậu biết, chúng tôi là người thôn gần đây, trạo này trong núi có quái thú, ở bên ngoài rất nguy hiểm! Cậu nghe tôi nói, mau dẫn người trong xe theo chúng tôi đi, đi tới chỗ chúng tôi trốn đi, thêm chút nữa sẽ không kịp!
Tề Minh nhìn tam thúc cùng người phía sau hắn, hai người đều mang vẻ mặt lo lắng, giống như thật sự đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tề Minh cũng trở nên nghiêm túc, sau đó hỏi:
- Trong núi có quái thú? Là dạng quái thú gì?