- Cậu quan tâm quái thú nào làm gì? Nói ra liền dọa chết cậu! Còn muốn xem một chút, xem một chút liền tiêu đời! Còn dong dài cái gì, đi mau a!
Râu xồm ở phía sau không kiên nhẫn nói.
Tề Minh liếc mắt nhìn thoáng qua râu xồm, bộ dạng như vậy có chút bịp bợm, hắn không nói gì, trong lòng có chút yên tâm.
Tam thúc vỗ vỗ bộ râu, quay đầu tiếp tục khuyên Tề Minh:
- Tiểu tử, chúng tôi không lừa cậu, Triệu dũng tôi làm thôn trưởng hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm! Cậu tin đại thúc đi, mau cùng chúng tôi đi.
Triệu Tam thúc nhìn bầu trời càng ngày càng sậm màu, sắc mặt cũng dần trầm xuống.
- Đa tạ mọi người nhắc nhở! Bất quá chúng tôi không sợ quái thú, yên tâm, nếu quái thú tới, chúng tôi có biện pháp đối phó với nó. Nếu bên ngoài nguy hiểm như vậy, mọi người cũng mau trở về đi thôi!
Tề Minh nhìn sắc mặt đại thúc kia càng ngày càng không tốt, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, dứt khoát cự tuyệt đại thúc, chuẩn bị nâng cửa sổ xe.
- Tiểu tử, các người có phải cũng có dị năng hay không?
Tam thúc đột nhiên hỏi.
Tề Minh cả kinh, có ý gì?
Hắn ngừng động tác tay, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tam thúc.
Triệu Tam thúc vẻ mặt buồn bã nói:
- Tiểu tử, đừng cảm thấy có dị năng là có thể không sợ cái gì! Ban đầu trong thôn chúng tôi cũng có người đạt được dị năng, phun hỏa, vận thổ, tạo ra dây dằng gì đó.. Lúc đầu, đối phó tang thi còn hữu dụng, nhưng sau đó…… tang thi biến mất! Thứ kia đuổi theo những người có dị năng như cậu, mấy người có dị năng trong thôn chúng tôi đều bị nó ăn sạch!
- Nga! Thật đúng là dọa người a!
Tề Minh nghe đến đó, còn điều gì mà không rõ, đây chẳng qua là chuyên môn bịa chuyện dọa bọn họ mà thôi.
Vị đại thúc này thật là càng nói càng giỏi, ngay cả chuyện quái vật ăn thịt dị năng giả cũng bịa ra.
- Ai nha! Tiểu tử này, sao không biết tốt xấu như vậy? Tôi cùng tam thúc tới đây báo tin cho các người, còn cho các người tới trốn trong chỗ chúng tôi tránh nạn, cũng là mạo hiểm tính mạng mà tới, sao lại không biết tốt xấu như vậy.
Râu xồm nói xong, liền đi tới kéo Triệu Tam thúc trở về.
- Tam thúc, mặc kệ bọn họ, nên nói chúng ta cũng đã nói, bọn họ không tin, cũng không có biện pháp? Thúc hỏi cháu, cháu sẽ nói, loại người này chết cũng đáng!
Tề Minh cau mày, yo! Đây có cả vai mặt đỏ mặt trắng sao?
Tam thúc bị râu xồm lôi kéo, nhìn Tề Minh trên xe mà thở dài, ai!
Mạt thế mỗi người đều cảm thấy bất an, có tâm cảnh giác là chuyện tốt, nhưng quá cảnh giác cũng khó!
Sở Duyệt không chỉ chú ý Tề Minh đang nói chuyện cùng tam thúc ở đầu xe, đồng thời còn tìm kiếm dấu vết của đám người tam thúc kia..
Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, ít nhất phải biết được nhân lực và trang bị của đối phương.
Nhưng cô đã quét qua quét lại mấy lần, cũng tìm được người khác ở chung quanh, chẳng lẽ nơi này chỉ còn lại hai người kia?
Nhìn vũ khí trong tay bọn họ, cung tiễn và búa giản dị tự chế, thật sự không đủ tư cách làm cướp bóc chuyên nghiệp.
Trong hồ lô của bọn họ rốt cuộc bán thuốc gì?
Sở Duyệt lại thả tinh thần lực ra xa thêm một chút, vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết mai phục nào, nhưng trong không khí lại có một cổ dao động kỳ quái không giống bình thường, trực giác nói cho cô biết, là hơi thở của nguy hiểm.