Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142 - Cự Xà

Chương 142 - Cự xà
Chương 142 - Cự xà

- Tiểu tử, nếu cậu thật sự không muốn đi theo chúng tôi, tôi cũng không bắt buộc. Bất quá, các người nên nghe đại thúc khuyên một câu, đừng ở trên xe, ở trên xe quá nguy hiểm! Trên núi có rất nhiều hang động, leo lên núi tìm một hang động rồi trốn vào, an toàn hơn ở trên xe.

Triệu Tam thúc cau mày nói xong, thở dài một hơi, mang theo tên râu xồm xoay người đi.

- Đại thúc, từ từ, chúng tôi thương lượng một chút!

Sở Duyệt ở trên xe đột nhiên hô lên.

Ba người Tề Minh kỳ quái nhìn về phía Sở Duyệt, cô làm sao vậy?

Ở vùng hoang vu hẻo lánh này, bỗng nhiên xuất hiện hai người xa lạ bảo bọn họ bỏ xe đi theo mình, đổi lại là người khác, e rằng không ai có thể làm được.

Nhưng vì sao Sở Duyệt lại muốn làm như vậy?

Sở Duyệt thấy ba người nhìn mình, vội đè giọng, nói nhỏ:

- Em không tìm được đồng lõa của bọn họ ở chung quanh, nhưng xa hơn chút có một cổ hơi thở rất nguy hiểm, mà em lại không tìm thấy thứ phát ra cổ hơi thở này là gì, bọn họ nói có quái thú có lẽ là sự thật! Cổ hơi thở kia cho em cảm giác áp bách quá lớn, nếu đêm nay chúng ta gặp phải, không chắc có thể thắng được nó! Không bằng cùng bọn họ đi qua nhìn thử xem.

Ba người nghe xong đều hơi giật mình, tinh thần lực của Sở Duyệt dò xét lợi hại cỡ nào, bọn họ đương nhiên biết rõ, nó còn trâu bò hơn cả vệ tinh!

Cô có thể nhìn rõ một con muỗi đang bay cách đó mấy trăm mét, là đực hay cái, nhưng lúc này thậm chí còn không nhìn rõ đối phương là thứ gì, chỉ có thể cảm giác được rất nguy hiểm, này cũng quá khiếp người.

- Gì? Thực sự có quái thú a? Nếu ngay cả em cũng không thể đoán được nó là gì, vậy có thể rất khó giải quyết! Đi thôi, chúng ta liền đi qua xem thử, nói không chừng người ta thật sự có lòng tốt.

Tề Minh tỏ thái độ đầu tiên, kiều đan đan cùng An Kiệt cũng ăn ý bắt đầu thu dọn đồ vật.

Bốn người một người đeo một ba lô, khóa xe, rồi đi theo Triệu Tam thúc và râu xồm leo lên trên sườn núi đi.

Sở Duyệt vừa đi vừa quan sát khắp nơi, cái loại nguy hiểm hơi thở kia giống như bắt đầu di chuyển, cô ẩn ẩn có thể cảm nhận được loại dao động kỳ quái này, cần phải cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy.

Bầu trời không có ánh trăng cũng không có lấy một ngôi sao, bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, mọi người không dám mở đèn, chỉ có thể chậm rãi mò, bất quá khi đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối, còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của một số đồ vật.

Bọn họ đi men theo khe suối giữa hai ngọn núi mà leo lên, khi đến giữa sườn núi, Triệu Tam thúc lại dẫn bọn họ đi về phía bên trái.

Bên trái có một tảng đá lớn nhô ra, Triệu Tam thúc dừng lại trước tảng đá lớn, đợi mọi người đến đủ rồi để người đàn ông râu xồm chui qua khe hở phía sau tảng đá vào.

Trong lòng Sở Duyệt cả kinh, không trách được vừa rồi cô không phát hiện đồng lõa của bọn họ, hóa ra người đến trốn trong sơn động.

Cô vội điều động tinh thần lực xuyên qua khe đá trước mặt người đàn ông râu xồm, thăm dò vào bên trong.

Khe đá này chỉ rộng bằng một nửa cửa phòng ngủ, râu quai nón vóc dáng tương đối cao lớn, hắn chỉ có thể nghiêng người đi vào bên trong.

Khe đá rất dài, đi ước chừng ba mươi mét, không gian đột nhiên mở rộng, lộ ra một cái động rất lớn.

Trong sơn động có mấy chiếc đèn cắm trại chiếu sáng, ánh sáng đèn không tồi, soi rõ cả hang động, bên trong còn có hơn 20 người. Có nam có nữ, có già có trẻ, còn có một bé gái chỉ khoảng ba tuổi.

Những người này, có người ngồi ở dựa vào vách đá nghỉ ngơi, có người ở trong động nôn nóng đi tới đi lui, không ngừng nhìn về phía cửa động.

- Mau vào đi!

Triệu Tam thúc vừa nói vừa đẩy đẩy Tề Minh bên cạnh hắn.

Tề Minh nhìn Sở Duyệt hơi hơi gật gật đầu với mình, đành cắn răng cởi balo ra, nghiêng người đi theo chui vào trong, tiếp theo là kiều đan đan, Sở Duyệt, An Kiệt, cuối cùng mới là Triệu Tam thúc.

Khe đá giống như bị khoét ra, vách đá bên trong bóng loáng, tựa như được người ta mài giũa vậy, hang đá rất cao, nhưng càng đi càng nhỏ lại, dưới chân đều là đá vụn, càng đi càng dốc.

Đi được khoảng 4- 5 mét, tinh thần lực của Sở Duyệt bỗng nhiên chấn động, một bóng đen khổng lồ đang bay từ xa tới bên này!

Đúng! Là bay!!

Sở Duyệt trợn tròn mắt, là một con mãng xà cực lớn!

Cơ thể mãng còn to hơn cả chiếc xe vận tải, cả người đen nhánh, thân rắn thật dài uốn lượn như bay về phía bên này, nơi nó đi qua đều chỉ còn lại cây cối bị phá hủy và đất đá lăn xuống. Sở Duyệt giống như đã nhìn thấy con rắn độc ác trong phim chạy trốn ra ngoài hiện thực.

Quả nhiên là quái thú lợi hại!

Sở Duyệt bỗng nhiên hiểu ra, vừa rồi cô không phải không nhìn thấy nó, mà là nó vẫn luôn ở nơi đó, chỉ là khi đó nó cuộn tròn không nhúc nhích, tựa như một ngọn núi nhỏ, vì vậy mà cô không nhìn ra.

Mãng xà giống như biết được có con mồi trong vách núi, nên lao tới, húc mạnh vào vách núi.

Mọi người trong khe đá đều cảm giác được lực va chạm, những tảng đá nhỏ răng rắc từ trong khe nứt rơi xuống, đám người không để ý nhiều như vậy, vội vàng đi vào bên trong.

Bên ngoài, mãng xà đang không ngừng va vào vách núi, tảng đá lớn nhô ra đã bị nó đánh văng ra xa, vô số hòn đá nhỏ lăn từ sườn núi xuống.

Đoàn người rốt cuộc đã đi tới cuối khe đá, lúc này người trong động nghe được động tĩnh bên ngoài, đều vội đứng lên, có nôn nóng có lo lắng nhìn về phía Triệu Tam thúc đi vào cuối cùng.

Triệu Tam thúc thấy mọi người nhìn mình, liền vội vàng trấn an:

- Không có việc gì không có việc gì, thứ đó lại tới nữa, bất quá đừng lo lắng, nó không vào được.

Nói xong lại chỉ vào mấy người Sở Duyệt, nói:

- Mấy đứa nhỏ này, hôm nay đi ngang qua nơi này, dừng xe ở dưới chân núi, Đại Duy nghe được tiếng động của bọn họ, tôi mới dẫn họ vào đây, nếu ở bên ngoài, đêm nay chắc chắn sẽ bị thứ kia ăn thịt.

Mọi người nghe Triệu Tam thúc nói xong, đều hiền lành về phía Sở Duyệt bọn họ gật gật đầu, sau đó ngồi trở về, tiếp tục làm chuyện mình đang làm dở.

- Thúc, thứ bên ngoài vừa rồi…… là quái thú?

Tề Minh tới sát Triệu Tam thúc nhỏ giọng hỏi, cái khí thế rung rừng núi vừa rồi, phải mạnh đến mức nào a! Con quái vật này lớn cỡ nào!

Triệu Tam thúc gật gật đầu, lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài, nói:

- Yên tâm đi! Chúng ta trốn ở chỗ này thì không có việc gì, nó vào không được, chờ nơi khác có tiếng động, nó sẽ rời đi.

Mấy người Sở Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nếu hiện tại bọn họ còn ở trong xe, cho dù sống sót, cũng sẽ là một trận kịch liệt, cơ hội thắng rất ít.

Triệu Tam thúc dẫn mấy người Sở Duyệt đến chỗ một người phụ nữ trung niên, nói với người kia:

- Mẹ Gạo kê, cô xem có chỗ nào thích hợp, an bài cho mấy đứa nhỏ này một chút.

Mẹ Gạo kê là một đại thẩm thoạt nhìn rất lanh lẹ, bên cạnh có một cô gái nhỏ khoảng 3 tuổi đi theo, nghe Triệu Tam thúc nói xong, cũng nhanh nhẹn đáp:

- Được, tam ca, anh cứ yên tâm đi.

Nói xong bèn lấy mấy cái bánh bao hấp từ trong túi bên cạnh ra đưa cho mấy người Sở Duyệt, vừa nói:

- Tới, ăn chút đồ trước, hai cô gái thì ngủ cạnh đại thẩm này, hai tiểu tử thì đi qua bên kia hồ nước ngủ.

Mấy người Sở Duyệt vội vàng cự tuyệt, chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy số lượng vật tư trong sơn động không nhiều lắm, bọn họ cũng ngượng ngùng ăn đồ của người khác.

Hơn nữa, tuy đã nhìn ra Triệu Tam thúc đúng là có lòng tốt cho bọn họ vào sơn động, nhưng vẫn nên có chút cảnh giác.

Bình Luận (0)
Comment