Mẹ Gạo Kê thấy bọn họ kiên trì không cần, cũng không miễn cưỡng bọn họ, bà là người quản lý đồ ăn của mọi người, tuy thoạt nhìn là đại bao, nhưng nhiều người mỗi người một phần, nên cũng chẳng có bao nhiêu.
Mấy người Sở Duyệt ngồi cạnh nhau, móc bánh quy từ ba lô ra, từ từ gặm lên.
Sở Duyệt vừa gặm vừa nhẹ giọng nói tình huống cô thấy cho mọi người:
- Là cự xà, đầu rắn không nhỏ hơn chiếc xe ô tô bao nhiêu, tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã bò từ núi bên kia tới đây.
- Lợi hại như vậy! Chúng ta không đối phó được?
Tề Minh trừng lớn đôi mắt, tuy vừa rồi hắn cũng cảm nhận được lực lượng của thứ kia, nhưng không thấy được, cũng không biết nó có bộ dáng như thế nào.
Lúc này Sở Duyệt vừa nói, não bổ đã tự tưởng tượng ra bộ dáng một con cụ xà, tự khiến bản thân ớn lạnh, trách không được Triệu Tam thúc bọn họ giữ kín như bưng, ngay cả bộ dáng của nó ra sao cũng không dám nói.
- Khó mà nói.
Sở Duyệt khẽ cắn môi, cự xà này mang đến cho cô một loại cảm giác áp bách rất mạnh, giống như đời trước cảm giác áp bách về cấp bậc giữa các dị năng giả, bọn họ muốn giết nó, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Bọn họ ngồi cách chỗ mẹ Gạo Kê không xa, cô gái nhỏ trốn sau lưng mẹ, thò đầu ra khỏi chân mẹ Gạo Kê, đôi mắt nhìn chằm chằm bánh quy trong tay Sở Duyệt, miệng nhỏ liếm liếm môi, nhìn bộ dáng rất thèm, nhưng không dám mở miệng xin.
Sở Duyệt quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của bé gái, liền hơi mỉm cười, lấy một miếng bánh quy từ trong túi ra, đưa cho cô bé, nhẹ giọng nói:
- Cho em.
Cô bé vừa định đưa tay cầm thì rút tay lại, ngẩng đầu nhìn mẹ Gạo Kê.
Mẹ Gạo Kê nhìn thấy Sở Duyệt đưa bánh quy, vội vàng ôm cô bé vào trong ngực, nói:
- Đừng đừng đừng, hiện tại kiếm đồ đều không dễ dàng, sao có thể ăn của mọi người, mọi người ăn đi, đừng cho con bé.
Cô nhóc nghe nói không thể cho mình, thì thất vọng cúi đầu, bất quá cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực mẹ Gạo Kê.
- Thẩm, đừng khách khí, không phải vẫn còn vài miếng sao, cho em gái một miếng cũng không sao.
Sở Duyệt cầm bánh quy đứng lên, đi đến trước mặt mẹ Gạo Kê, nhét bánh quy vào tay cô nhóc.
Mà cô nhóc cầm bánh quy trong tay lại không ăn, hai mắt nhìn về phía Mẹ Gạo Kê đầy khát vọng.
Mẹ Gạo Kê nhìn thấy ánh mắt ánh mắt cô nhóc, đành thở dài một hơi, nói:
- Vậy con cầm ăn đi, phải cảm ơn chị gái.
Cô nhóc nhỏ cười ngọt ngào, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ xinh, vừa nắm chặt bánh quy vừa nói với giọng trẻ con:
- Cảm ơn chị gái!
- Không cần cảm ơn!
Sở Duyệt nhẹ giọng nói, sau đó quay đầu hỏi Mẹ Gạo Kê:
- Thẩm, đây là cháu gái nhà thẩm sao?
- Ai!
Mẹ Gạo Kê lắc đầu thở dài, sờ sờ đầu cô nhóc, nói:
- Đứa nhỏ này cũng đáng thương, một nhà bọn họ đều đã biến thành tang thi, không biết là ai trước khi biến thành tang thi đã nhốt con bé ở gara của nhà, mới tránh được một kiếp, ai! Còn bé như vậy, sống cũng đáng thương.
“Nga,” Sở Duyệt hơi hơi rũ mắt, hỏi tiếp:
- Thẩm, mọi người trốn ở chỗ này bao lâu rồi?
Mẹ Gạo Kê duỗi tay vỗ vỗ túi, sau đó ôm cô bé đang ăn bánh quy trong lòng ngồi xuống, suy nghĩ một chút nói:
- Tính ra hẳn đã trốn hai ngày rồi.
Trong động nhìn không thấy sắc trời, chỉ có đèn cắm trại luôn sáng liên tục, Mẹ Gạo Kê cũng không biết đã qua bao lâu.
Trước đó Triệu Tam thúc nói trời đã tối, Mẹ Gạo Kê tính toán, hẳn là hơn hai ngày.
- Hai ngày? Vậy trước đó mọi người ở đâu?
Sở Duyệt khẽ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hoàn cảnh trong sơn động này rõ ràng không giống mới hai ngày như vị đại thẩm này nói, trên bệ đá còn có nồi và bếp lò được đục ra, nhìn vết tích, nếu nói một hai năm gì đó thì Sở Duyệt còn tin.
Nhưng nhìn bộ dáng mẹ gạo kê, lại không giống như nói dối.
- Trước đó chúng tôi vẫn luôn ở trong thôn, ai, lại nói đều tạo nghiệt mà!
Máy hát được bật lên, Mẹ Gạo Kê bắt đầu không tắt được nữa, đem toàn bộ mọi chuyện thôn bọn họ trải qua từ sau khi tang thi bùng nổ, nói hết cho Sở Duyệt.
Bọn họ nơi này đều là người Triệu gia thôn phía sau núi, Triệu gia thôn là một thôn lớn, trước khi tang thi bùng nổ, trong thôn từ trên xuống dưới có hơn 500 người.
Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của hai người con Triệu Tam thúc, người trẻ tuổi đều trở về thôn làm du lịch gieo trồng nghiệp, có thể nói là ngày càng rực rỡ, tuy nói năm nay chịu ảnh hưởng của dịch cúm, làm ăn kém một chút, nhưng chỉ là thiếu một chút, cuộc sống không tồi.
Ai biết đột nhiên một ngày trong thôn có người biến thành tang thi ăn người, người bị cắn chết cho dù không còn bao nhiêu thịt, nhưng vẫn bò dậy cắn người, có khi cả gia đình đều biến thành tang thi.
Mới đầu mọi người đều luống cuống, trốn trong nhà không dám ra ngoài, sau đó Triệu Tam thúc dẫn người, đi tới từng nhà cứu người, trốn ở khách sạn nhà Đại Duy.
Những người đó bị thương, mọi người cũng không nỡ giết, đều trói lại giam sang một bên, cho đến khi biến thành tang thi, không còn cách nào khác mới đưa bọn họ một đoạn đường, không nghĩ tới lại có mấy người chịu đựng được, không biến thành tang thi, ngoài ý muốn còn đạt được dị năng.
Sau đó, bọn họ bắt đầu từng chút rửa sạch tang thi trong thôn, thu thập đồ dùng từ các gia đình, bởi vì mỗi người đều có một ít ruộng đất, nên nhà nào cũng có lương thực dự trữ, không thiếu lương thực.
Thanh lý tang thi trong thôn xong, bọn họ lại xây một bức tường bao quanh khách sạn.
Cũng không phải không nghĩ muốn đi ra ngoài, chỉ là ban đầu trong thôn có hơn 500 người, mà hiện tại còn lại hơn một trăm người, thương vong quá lớn.
Bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, bọn họ cũng không biết phải đi nơi nào, cũng không dám đi ra ngoài mạo hiểm, vì vậy đành ở lại trong thôn.
Cứ như vậy qua, trải qua mấy ngày yên ổn, rồi có một ngày, quái thú kia đột nhiên tới, một ngụm đã nuốt sạch vài người, bọn họ sợ hãi trốn trong nhà, không dám thở mạnh.
Không ngờ trong mắt thứ đó, nhà cửa giống như tờ giấy, va chạm là nát vụn, có rất nhiều người trốn trong nhà bị quái thú ăn thịt, có người trực tiếp bị bức tường đổ nát đè chết.
Bọn họ muốn chạy cũng không biết nên chạy đi nơi nào, có người đột nhiên nghĩ tới cái động trên ngọn núi này.
Người trong thôn từ nhỏ đã thích lên hang động này chơi, hai năm trở lại đây, có người còn nghĩ đến việc phát triển nó thành một thắng cảnh nho nhỏ, thường xuyên mang theo một số đồ đạc vào trong đó, đèn cắm trại trong hang cũng được đưa vào lúc đó.
Mọi người đều cảm thấy trốn vào hang động là biện pháp tốt, liền bắt chạy trốn tới hang động.
Nhưng từ thôn đến hang động có chút xa, trên đường đi, mấy dị năng giả kia kìm chân quái thú, dẫn dụ nó đi qua hướng ngược lại.
Thứ đó giống như rất thích những người có dị năng, không đuổi theo hướng nhiều người mà đuổi theo những người có dị năng chạy bên kia.
Một đám người bọn họ liều mạng chạy tới động, một trăm người sống sót, cuối cùng chỉ còn hơn hai mươi, nhóm người có dị năng cuối cùng không một ai có thể trở về.
Ai!
Mẹ Gạo kê nói xong, giơ tay lau lau nước mắt, bụm mặt hít một hơi sâu.
Nhà bà một nhà tám khẩu người, chỉ còn lại dư lại bà cùng hai con trai.
Hiện tại bọn họ trốn trong sơn động này, cũng chỉ có thể xem như tạm thời an toàn.