Thức ăn trong hang động đã gần hết, thừa lúc đồ ăn vẫn còn dùng được, Triệu Tam thúc thấy cự xà đi qua bên kia, liền mang theo hai người, mạo hiểm quay về lấy.
Hôm nay Triệu Tam thúc cũng triệu tập vài người nghĩ cách trở về lấy đồ ăn, nhưng còn chưa đi vòng qua núi, con quái thú kia không biết từ đâu xông tới.
May mắn bọn họ không đi xa, kịp thời chạy về sơn động, không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người.
Nhưng nếu không thể trở về lấy đồ ăn, bọn họ cũng sẽ chết, sống sờ sờ mà bị đói chết.
Sở Duyệt trao đổi ánh mắt với đồng đội ngồi bên cạnh, nếu những lời mẹ Gạo Kê nói đều là thật, vậy Triệu Tam thúc cùng râu xồm thật sự đã mạo hiểm tính mạng tới cứu bọn họ.
Trong động không có gì việc để làm, những người khác đều tìm chỗ hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi, chỉ có Triệu Tam thúc cùng một thanh niên khác canh giữ ở cửa động, thời khắc chú ý tình huống của cự xà.
Sở Duyệt đã thu hồi tinh thần lực, cô phát hiện khi cô thả tinh thần lực ra, cự xà liền không ngừng va chạm vào vách núi, hiện tại cô đã thu hồi tinh thần lực, cự xà cũng an tĩnh lại.
Nhưng mọi người đều biết, cự xà cũng không rời đi, nó canh giữ ở cửa động chờ bọn họ đi ra ngoài.
Sở Duyệt cũng có chút phát sầu, thứ đó lớn như vậy, vừa nhìn đã biết là không dễ giết, huống hồ hình như cấp bậc của nó còn cao hơn cô.
Bất quá, dù thế nào cũng phải tìm cách giết chết nó, nếu không loại bỏ cự xà, bọn họ sẽ không thể vượt qua được dãy núi này.
Nhưng hiện tại, khẳng định không phải lúc đi ra ngoài, bên ngoài đen tối như mực, đừng nói giết cự xà, nói không chừng không cẩn thận dẫm hụt chân một cái, tự treo bản thân ở đây.
Bốn người ngồi tụ lại cạnh nhau, thương lượng một chút, quyết định trước tiên ở trong động nghỉ ngơi một đêm, chờ hừng đông mới tiếp tục thăm dò hư thật.
Khi đi ngủ vẫn ấn theo quy củ gác đêm lúc trước đó, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan canh trước nửa đêm, Tề Minh cùng An Kiệt canh nửa đêm về sáng.
Một đêm còn tính là an ổn, cự xà không tiếp tục va chạm vào vách núi, hình như nó cũng biết đó là uổng phí sức lực.
Rất nhanh đã đến hừng đông, Sở Duyệt mở mắt, vặn vẹo cổ đau nhức.
Thực ra cô chỉ chợp mắt một lúc, trong hang ẩm ướt lạnh lẽo, trên mặt đất rất nhìn đá nhỏ, ngủ rất khó chịu, cô có chút nhớ nhung chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái trong RV.
Quả nhiên là từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo lại khó a!
Trong hang động luôn bật đèn cắm trại cũng không biết sắc trời bên ngoài thế nào.
Sở Duyệt giơ tay nhìn nhìn thời gian, hơn 5 giờ sáng, một lát nữa, trời sẽ sáng.
Mẹ gạo kê đang ôm cô bé ngủ ngon lành bên cạnh, sợ cô bé bị lạnh, mẹ gạo kê đã cởi áo khoác ngoài của mình đắp trên người cô bé, khi ngủ cũng ôm cô bé, vòng tay siết đến gắt gao.
Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực bà, bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo người ôm mình, hơi hơi giương cái miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đang ngủ say sưa.
Con bé còn quá nhỏ, đồng thời mất đi tất cả người thân, nhưng lại không biết việc đó có nghĩa là gì, con bé chỉ biết những người yêu thương mình nhất đã không còn ở bên cạnh, cô bé phải trở nên ngoan ngoãn, hơn nữa không thể tùy ý khóc nháo như trước đây.
Sở Duyệt thu hồi ánh mắt, phân ra một tia tinh thần lực rất nhỏ, chậm rãi vươn ra thử thăm dò cửa động.
Vừa mới đến cửa động, đã thấy một mảng lớn vảy đen xám, những tấm vảy này mọc dày đặc, làm cho cự xà giống như đang khoác một lớp áo giáp dày.
Sở Duyệt cẩn thận vận dụng tinh thần lực tiếp tục ra bên ngoài thăm dò, cuối cùng ra khỏi hang mà không kinh động đến cự xà.
Từ bên ngoài nhìn vào, cự xà nằm cuộn tròn bất động trên sườn núi, gần như hòa vào ngọn núi trong bầu trời mờ ảo, nếu không nhìn kỹ còn cho rằng đó là một ngọn đồi nhỏ bên cạnh ngọn núi.
Tục ngữ nói đánh rắn phải bảy tấc, tinh thần lực của Sở Duyệt nhẹ nhàng xoay quanh con cự xà, chậm rãi quan sát nó. Thứ này toàn thân đều là vảy giáp cứng rắn, không biết điểm yếu của nó ở nơi nào a?
Là đầu rắn sao?
Đầu cự xà có hình tam giác, lúc này nó đang cuộn mình gối đầu lên đỉnh, giống như đang ngủ.
Đương lúc Sở Duyệt thử dùng tinh thần lực đi thăm dò phần đầu, cự xà bỗng nhiên mở mắt, tinh thần lực của Sở Duyệt đột nhiên chạm vào đôi đồng tử thẳng đứng màu nâu đó!
Cự xà tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm, chậm rãi ngẩng đầu rắn lên, đồng tử thẳng đứng khẽ nhúc nhích, giống như đang tìm kiếm ngọn nguồn nguy hiểm.
Sở Duyệt yên lặng thu hồi tinh thần lực lại, cự xà này không có tinh thần lực dao động, nhưng nó phi thường mẫn cảm đối với sự vật chung quanh, chỉ một chút tinh thần lực như vậy mà cũng có thể đánh thức nó.
Tề Minh cùng An Kiệt gác nửa đêm về sáng, đều đang chợp mắt, lúc này thấy Sở Duyệt tỉnh, cũng đi tới, Kiều Đan Đan vốn dĩ ngủ không sâu, nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại.
- Thế nào, thứ kia đã đi chưa?
Tề Minh ngồi vào bên cạnh Sở Duyệt, đè giọng nói, hỏi nhỏ.
Sở Duyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Con cự xà này quá nhạy bén, một chút động tĩnh đều có thể đánh thức nó, hơn nữa em phát hiện cấp bậc của nó có khả năng cao hơn chúng ta, với dị năng của chúng ta có thể không gây ra bao nhiêu thương tổn cho nó, nếu chúng ta cứ như vậy mà lao ra, phần thắng không lớn.
- Cấp bậc còn cao hơn chúng ta? Nó là quái vật gì a?
Tề Minh có chút giật mình, thứ này chẳng lẽ sắp thành tinh sao?
Sở Duyệt mím môi, tối hôm qua cô đã suy nghĩ một đêm, rốt cuộc phải đối phó cự xà này như thế nào, bỗng nhiên cô nghĩ tới tấm biển quảng cáo rất lớn vừa thu vào ngày hôm qua.
Nếu cô có thể đến gần cự xà, rồi thả biển quảng cáo phía trên đầu nó, nói không chừng có thể đè chết cự xà, cho dù đè không chết, cũng có thể tạm thời hạn chế hành động của nó, muốn giết nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sở Duyệt nói ý nghĩ của mình cho mọi người, đám người đều cảm thấy có thể.
Nhưng vấn đề hiện tại là cự xà đang canh trước cửa hang động, bọn họ phải làm thế nào để đi ra ngoài, Sở Duyệt làm sao mới có thể đi đến phía trên đầu cự xà?
- Tôi nghe nói rắn là sợ lửa, tôi có thể dùng lửa đốt nó, dẫn dắt nó rời đi, đến lúc đó Tiểu Duyệt liền nhân cơ hội leo đến phía trên thả biển quảng cáo.
Kiều Đan Đan nghĩ rồi nói.
Sở Duyệt hơi hơi chần chờ, cự xà kia lớn như vậy, hỏa cầu của Kiều Đan Đan cũng chưa chắc thể cho làm nóng lớp vảy của nó.
- Trước đi ra ngoài thử xem sao! Chúng ta ở đây nói nhiều cũng vô dụng, có tác dụng thì chúng ta phải thử, không được thì chúng ta quay về tìm biện pháp. Dù sao thì con rắn kia cũng không vào được.
Tề Minh cắn răng nói, phương án đã có, vậy đi thực hiện đi!
Phải ra ngoài thử mới biết có hiệu quả hay không, ở lại đây nghĩ thêm nhiều cách cũng chỉ là hão huyền mà thôi.
- Được rồi!! Anh cũng cảm thấy có thể đi ra thử trước xem sao.
An Kiệt nhìn Sở Duyệt trầm giọng nói.
Sở Duyệt nhíu mày nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy đi trước tiên thử xem sao! Bất quá nhất định không được đánh bừa, không ổn liền lập tức lui về, rồi nghĩ cách.
Sở Duyệt nói xong, thấy mọi người đều gật đầu, liền đứng đi tới cửa động.