Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145 - Vảy Cứng Rắn

Chương 145 - Vảy cứng rắn
Chương 145 - Vảy cứng rắn

Triệu Tam thúc hai mắt đỏ bừng, đang canh giữ ở cửa động, nhìn chằm chằm vào khe đá, cũng không biết tối hôm qua có ngủ hay không, nhìn thấy Sở Duyệt đi tới phía bên này, vội vàng ngăn bọn họ lại:

- Các người muốn làm gì đi? Lúc này không được đi ra ngoài, quái thú kia còn chưa đi, vẫn canh giữ ở cửa động. Cũng không biết lần này là như thế nào, canh một đêm còn chưa rời đi. Rõ ràng lần trước còn không kéo dài bao lâu.

- Thúc, chúng cháu không đi ra ngoài, chỉ tới cửa động nhìn xong sẽ trở về, chỉ nhìn thôi, sẽ không có việc gì, chúng cháu không ngốc, quái vật lớn như vậy, đi ra ngoài không phải là đưa cơm hộp cho nó sao?

Tề Minh cười nói với Triệu Tam thúc, mặc kệ nói như thế nào, ngày hôm qua, vị đại thúc này đã mạo hiểm lớn tới cứu bọn họ, trong lòng hắn vẫn là rất cảm kích Triệu Tam thúc.

- Nhìn gì mà nhìn, có gì đẹp đâu, mấy người cho rằng đó là động vật trong vườn bách thú sao, còn để cho mà xem, trở về trở về, ở trong động, chờ nó đi rồi ta sẽ thông báo cho các người.

Triệu Tam thúc có chút tức giận, mấy người trẻ tuổi này, lòng hiếu kỳ cũng quá nặng đi, quái thú này có gì đẹp đâu, cũng không sợ vì nhìn mà đánh mất cả mạng.

Bất quá trong lúc hắn đang tốn hơi nói chuyện, bọn họ đã chui qua khe đá.

Triệu Tam thúc muốn mắng người, nhưng cuối cùng chỉ đuổi theo dặn dò nói:

- Đừng tới gần quá, chỉ nhìn từ xa một chút rồi quay lại, có nghe thấy không?

Mấy người gật đầu đáp lời, len qua khe đá đi ra ngoài.

Cách khe đá cách cửa hang động không xa, cự xà dường như biết có người chui ra, đầu rắn hướng về phía khe đá, đôi mắt màu nâu của nó nhìn xuyên qua khe đá, giống như một quả cầu thủy tinh khổng lồ, lưỡi rắn đỏ tươi dày đặc gai phun ra nuốt vào trong miệng, đoạn rẽ nhánh trên đầu lưỡi cơ hồ như với hẳn vào trong hang.

Tề Minh An Kiệt cùng Kiều Đan Đan lần đầu tiên nhìn đến thấy bộ dáng cự xà, tròng mắt trừng lớn như thiếu chút nữa sẽ rớt ra tới, nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.

Trách không được Sở Duyệt cẩn thận như vậy, cự xà này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Những gì bọn họ tự bổ não hôm qua cũng chưa đáng sợ bằng nó.

Nhìn lớp vảy của nó đang tỏa sáng lấp lánh trong ánh ban mai, bốn người đều yên lặng tính nhẩm giá trị vũ lực của bản thân, tức khắc liền cảm thấy thực lực của mình không đủ nhìn trước con rắn khổng lồ này.

- Má ơi! Con rắn lớn này bao nhiêu tuổi a! Sao có thể lớn như vậy nha!

Tề Minh nhìn cự xà, vừa cảm thán giống như mê sảng.

- Có khả năng nguyên nhân là do mạt thế đi, trước đó chúng ta đã nhìn thấy sói biến dị và heo từng biến dị, không phải cũng là to hơn bình thường vài lần sao?

An Kiệt thử phân tích nói.

- Có khả năng, bất quá em đoán con rắn này trước mạt thế hẳn là đã không nhỏ, theo lời Triệu Tam thúc nói, hình như nó rất thích ăn dị năng giả, nói không chừng là bị dị năng dao động trên người dị năng giả, hấp dẫn, nên mới từ trong núi bò ra…

Sở Duyệt còn chưa nói xong, cự xà kia giống như thấy được bọn họ, đột nhiên dùng đầu rắn đâm về phía vách núi.

Bốn người dán chặt vào vách núi, nhưng khoảng cách quá gần, lực va chạm của con rắn khổng lồ giống như đánh trúng cạnh bọn họ.

Sở Duyệt đi phía trước, nhìn vẻ mặt kinh sợ của đồng đội, liền móc mấy khẩu tiểu liên trong không gian ra, đưa cho bọn họ, nói:

- Trước dùng vũ khí nóng thử xem.

Tới cũng tới rồi, phải thử đủ các loại phương pháp xem có thể gây ra bao nhiêu sát thương cho nó, không thể cứ như vậy đã bị nó dọa trở về.

Trong động, Triệu Tam thúc nghe được tiếng cự xà lại tiếp tục đâm vào vách núi, trong lòng lập tức liền không yên ổn, mấy người trẻ tuổi này có phải đi ra ngoài quá xe, kinh động quái thú hay không?

- Đại Duy, Tiểu Thạc, Dương Tử, mang theo vài người, chúng ta đi xem!

Triệu Tam thúc gọi vài người đi đến cửa hang, nhưng lại bị người thanh niên bên cạnh ngăn lại.

- Tam thúc, mấy người kia không phải người thôn chúng ta, chúng ta để bọn họ vào hang động trốn quái thú đã là tận tình tận nghĩa. Vừa rồi thúc đã nói bọn họ không cần đi ra ngoài, bọn họ căn bản không nghe khuyên bảo, hiện tại xảy ra chuyện, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đánh cược tánh mạng đi cứu bọn họ?

Những lời người thanh niên nói được đại bộ phận đám người tán đồng, râu xồm cũng đứng lên nói:

- Đúng vậy, tam thúc, liền tính ngày hôm qua là chúng ta cứu bọn họ một mạng, hôm nay bọn họ một hai muốn đi ra ngoài chịu chết, thúc không ngăn được, bọn họ muốn tự tìm đường chết như vậy, còn tới cứu làm gì!

Triệu Tam thúc thấy mọi người đều nói như vậy, đè giọng nói:

- Các ngươi biết cái gì! Thôn chúng ta hiện tại chỉ còn lại mấy người, bị quái thú chặn ngoài cửa động, không thể ra ngoài, lương thực cũng gần hết! Muốn chết đói ở trong động này sao?

Mọi người đều bị lời nói của Triệu Tam thúc làm cho sửng sốt, đúng vậy, nếu không tìm đường đi ra, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói trong hang động.

- Tam thúc, chẳng lẽ thúc có biện pháp?

Râu xồm nhìn Triệu Tam thúc, trong mắt đều là khẩn trương.

Mấy năm nay tam thúc mang theo bọn họ xây dựng thôn, làm cuộc sống cả thôn càng ngày càng tốt, mọi chuyện ở trong tay tam thúc đều có thể giải quyết rất tốt, xem ra tam thúc hẳn là có biện pháp?

Triệu Tam thúc nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói:

- Người ít thì tìm thêm người, người nhiều……

Triệu Tam thúc còn chưa nói xong, liền nghe thấy một loạt tiếng súng dày đặc truyền đến từ ngoài động!

- Tam thúc, bọn họ có súng!

Ánh mắt người thanh niên bên cạnh Triệu Tam thúc sáng lên, đột nhiên vọt tới cửa động, tiếng súng đinh tai nhức óc kia, đối với hắn ta lúc này lại giống như tiếng trời.

Trên mặt Triệu Tam thúc cũng vui mừng khôn xiết, phất tay với vài người trước mặt, rồi dẫn mấy người này ra ngoài xem một chút.

Mấy người Sở Duyệt ở Cửa động, giơ súng và nhắm vào con cự xà.

Cự xà mục tiêu lớn, lại cách gần, cho nên dù Tề Minh là tên gà mờ, cũng có thể bắn trúng bia.

Chẳng qua phần lớn viên đạn của hắn đều trúng vào vảy, bị "bang bang bang bang" dội ngược ra xa, chỉ để lại một vết nhỏ trên vảy.

Tề khắc cả kinh, vảy của con rắn này quá biến thái đi!

Súng không phải sở trường của hắn, Tề Minh bắn vài phát xong liền bỏ cuộc, buông súng xuống, lật tay ném một hàng gai đất mỏng về phía mắt của con rắn cự xà.

Kiều Đan Đan khi ở trường cảnh sát thường xuyên đạt quán quân bắn mục tiêu, cho dù đã rất lâu không chạm tới súng trường, nhưng tài thiện xạ của cô vẫn không hề yếu..

Cô ấy ngồi xổm ở cửa động, ghìm súng bắn từng phát một, viên nào cũng chỉ nhắm vào điểm yếu là mắt và miệng của cự xà.

Chỉ là viên đạn bắn vào vảy không thủng còn có thể lý giải, làm người ta không thể tưởng tượng chính là, phía trên hai con mắt của cự xà kia có một tấm màng, giống như tầng bảo hộ, đạn và gai đất của Tề Minh bắn trúng, cũng sẽ nảy ra.

Chỉ có khi viên đạn bắn vào trong cái miệng đang mở ra của nó thì mới xem như có bộ dáng bị đạn bắn nên có, cho cự xà vài vết máu.

Cách nổ súng của Sở Duyệt cùng An Kiệt không giống bọn họ, hai người khống chế viên đạn thử đâm trên dưới cả người cự xà một lần, chỉ là ngoại trừ cái miệng đang mở bên ngoài, mở ra, còn lại viên đạn không thể bắn thủng bất cứ nơi nào.

Cự xà ở trong mưa bom bão đạn mà không chút sợ hãi, những viên đạn đó bắn vào trong miệng nó căn bản không có cảm giác, thậm chí vì phát hiện con mồi mà nó còn hưng phấn không thôi.

Nó không ngừng phun ra lưỡi rắn, hết lần này đến lần khác đập đầu rắn vào vách núi.

Đầu rắn đánh vào cửa hang động, mấy người Sở Duyệt ở trong hang chỉ cách đầu thứ này chỉ vài bước, còn nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên đầu rắn, một chiếc vảy to bằng chiếc mũ.

Lớp vảy bên ngoài không thể xuyên thủng, vì vậy Sở Duyệt cũng không lãng phí đạn vào lớp vảy cự xà nữa.

Cô cùng An Kiệt mỗi người phụ trách một con mắt, Kiều Đan Đan phụ trách đánh vào lưỡi cự xà, Tề Minh phụ trách dùng đất bịt kín khu vực xung quanh mũi của nó.

Dùng mấy thứ này, nó ít nhất có thể làm chậm một nửa công kích của nó!

Viên đạn mang theo dị năng không ngừng công kích, cuối cùng mắt nó cũng bị một viên đạn của Sở Duyệt bắn vào.

Cự xà đột nhiên đột nhiên lắc lư dữ dội, đau đớn lăn lộn trên sườn núi, trên sườn núi tức khắc một mảnh hỗn độn hỗn độn, vô số hòn đá lăn từ trên núi xuống.

Bình Luận (0)
Comment