Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146 - Có Cửa!

Chương 146 - Có cửa!
Chương 146 - Có cửa!

Súng tạm thời không dùng được, Sở Duyệt thu súng vào không gian, giơ tay lên, lòng bàn tay lại xuất hiện một tia sét thật lớn, đánh thẳng vào đầu cự xà.

“Roẹt roẹt!"

Lôi điện to bằng cánh tay rơi xuống đỉnh đầu cự xà, thân thể cự xà kịch liệt rung chuyển, đầu nó giật giật dữ dội vì bị lôi điện đánh, một mảnh da đầu đã bị điện giật cháy đen.

Có cửa!

Trong lòng Sở Duyệt vui vẻ, nhanh chóng đuổi theo ra khỏi hang động, đôi tay tung bay cực nhanh, lại huy động thêm một lôi điện thô to, phán đoán vị trí cự xà rồi đẩy qua.

Lôi điện một lần nữa đánh vào đầu cự xà, cự xà vừa mới nâng đầu lên thì lại bị tạp xuống, thân rắn phía đầu đang uốn lượn quay cuồng trên sườn núi, xem ra là đã bị thương.

Mắt thấy Sở Duyệt lao ra ngoài, mấy người Tề Minh cũng vọt ra theo, mặc kệ bản lĩnh của mình có đủ nhìn hay không, đều lấy ra bản lĩnh giữ nhà đáp lên người cự xà.

Tề Minh huy động những chiếc gai đất lớn nhất, bén nhọn nhất mà hắn có thể tạo ra, phóng về phía đầu cự xà.

Nghe nói đánh rắn phải đánh dập đầu, hắn không biết bảy tấc của con rắn lớn này ở chỗ nào, nên đành liều mạng đâm vào phía cổ dưới đầu con rắn.

Phóng một lần không được thì thử mấy lần xem sao!

Nhưng những gai đất bình thường có thể đâm xuyên qua bê tông này, bây giờ mới chạm đến cổ cự xà đã gãy nát, hoàn toàn không lưu lại một chút vết thương nào trên người nó.

Tề Minh không khỏi có chút ủ rũ, dị năng hệ thổ của hắn, giống như không có một chút tác dụng nào trước mặt con cự xà này.

Làm sao bây giờ?

Cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đồng đội giao chiến mà không giúp đi?!!

Lúc này bàn tay của An Kiệt đã hóa thành lưỡi đao, nhằm về phía cự xà, mấy cây đao mà hắn khống chế được quá nhỏ, chém xuống cũng chỉ tạo ra vài vết xước trên vảy của nó, căn bản không thể làm nó bị thương.

Bàn tay của An Kiệt hóa thành đao, nhảy mấy cái đã vọt tới vị trí bên cạnh cự xà, vung dao chém một nhát, cư nhiên chặt đứt một miếng vảy gần đầu con rắn, lộ ra phần thịt trắng nõn bên trong.

An Kiệt vui vẻ, đang muốn huy động đao chém xuống, lại bị cái đuôi cuộn tròn của nó quật lên, rơi xuống một đống đá cách đó không xa.

Cũng may hắn có dị năng hệ kim, cả người đều đã được cường hóa quá, không bị thương, bất quá khi hắn bò dậy cũng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng chảy ra tia máu.

An Kiệt lau khóe miệng, lại đứng dậy xông ra ngoài.

Vừa rồi khi hắn chém bay khối vảy kia, có thứ gì đó nảy lên, kia nhất định là nhược điểm trí mạng của nó.

Nhưng vị trí này bị giấu ở lớp vảy phía dưới đầu rắn, không đánh vào, căn bản không thể tìm thấy.

Sở Duyệt không ngừng vung tay, một đạo lại một đạo lôi điện đánh vào đầu cự xà, trên đầu nó đã bị điện đốt cháy một mảnh đen xì, bốc khói, giống như cả thân rắn đã bị điện giật đến độ chết lặng, hiện tại nó không thế nào nhúc nhích được.

An Kiệt thừa cơ hội này, nhanh chóng nhằm vào phía đầu rắn!

Ai ngờ nga khi An Kiệt sắp tới gần đầu rắn, cự xà đột nhiên cuộn người lại, đánh bay An Kiệt ra ngoài.

Ngay sau đó, nó giống như được đánh thức, nhanh chóng trườn bò về phía Sở Duyệt.

- Tiểu Duyệt! Cẩn thận!

- Tiểu Duyệt!

Kiều Đan Đan cùng Tề Minh thấy cự xà đột nhiên bò về phía Sở Duyệt, đều cả kinh hét lớn, liều mạng ném dị năng trong tay về bên đó.

Hai tay dùng sức đẩy, một bức tường đất cao ba mét được dựng trên sườn núi, chắn trước mặt Sở Duyệt.

Nhưng bức tường này lại không thể ngăn cản cự xà, chỉ thấy nó dùng sức va chạm, tường đất bắt đầu nứt từ giữa ra.

Bình Luận (0)
Comment