Lúc này, Triệu Tam thúc dẫn theo mấy người râu xồm từ cửa động đi ra.
Lúc nãy bọn họ đã đến cửa hang, từ cửa động nhìn ra chỉ thấy thân thể cự xà quét qua sườn núi, bọn họ liền sợ tới mức không dám ra ngoài.
Sau đó, đợi mấy tiếng tiếng nổ mạnh qua đi, nhìn động tĩnh cự xà dần dần yếu đi, bọn họ mới đi ra khỏi cửa động, liền nhìn thấy ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực trên sườn đồi.
Cự xà bị thứ gì đó đè lên, còn giãy giụa đôi chút, nhưng thoạt nhìn có vẻ như đã gần kết thúc rồi.
Người thanh niên đi theo sau Triệu Tam thúc, vẻ mặt hâm mộ nhìn mấy người bên ngoài, ánh mắt nóng bỏng nói:
- Bọn họ có súng, còn có bom, thật quá lợi hại!
Vẫn là tam thúc nhìn xa trông rộng, ngày hôm qua bọn họ thấy tam thúc dẫn mấy người này về hang động, bọn họ còn không vui, không để ý đến những người này lắm, nếu biết mấy người này lợi hại như vậy, tối hôm bọn họ nên lân la kết bạn mới đúng.
Triệu Tam thúc cũng thở phào nhẹ nhõm, cười đi tới chỗ mấy người Sở Duyệt, vươn tay ra nắm chặt tay Tề Minh đang đứng gần mình nhất, run run nói:
- Tiểu tử, mấy người thật có bản lĩnh, thật lợi hại a! Các người vì dân trừ hại a, cảm ơn rất nhiều! Tôi thay mặt toàn thôn cảm ơn mọi người.
Triệu Tam thúc vừa nói vừa lau nước mắt, những này này thật sự quá khó khăn đối với người trong thôn.
Tề Minh nhìn Triệu Tam thúc nước mắt và nước mũi cảm tạ bọn họ, có khuyên ra sao cũng không được, liền vội vàng nhờ An Kiệt bên cạnh giúp đỡ.
An Kiệt cũng không am hiểu chuyện này, coi như không thấy,bình tĩnh không tiếng động đi qua bên cạnh vài bước.
Kiều Đan Đan nhìn nhìn bọn họ, lại quay đầu cùng Sở Duyệt nhìn về phía cự xà bên trong ngọn lửa, lo lắng thứ này sẽ đột nhiên nhảy lên giống vừa rồi.
Sở Duyệt không nhìn mấy người Triệu Tam thúc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám lửa kia.
Cự xà còn đang giãy giụa, nó chưa chết!
Sở Duyệt có một thói quen tốt, nếu đối thủ của cô còn có một hơi, cô sẽ không để ánh mắt của mình rời khỏi hắn một giây.
Mặc dù cô cũng giống như những người khác, cảm thấy cự xà gần như sắp treo (chết), nhưng không phải nó vẫn chưa chết sao?
Ngọn lửa bùng lên, đốt cháy tất cả nhánh cây trên sườn đồi, sắp cháy lên trên đồi, Sở Duyệt vội vàng nhờ Tề Minh lấy một ít đất để ngăn lửa
Lúc này rừng núi đang vào mùa thu, lá phong trong rừng đỏ vàng như lửa, nhuộm vàng từng tầng tầng lớp lớp, đẹp như tiên cảnh, nhưng lá rụng cũng chất chồng mấy tầng.
Nếu bọn họ không cẩn thận để lửa cháy lan ra, một mảnh núi rừng có thể sẽ bị thiêu rụi.
Tề Minh bị Triệu Tam thúc kéo tay mãi không buông, đang không biết nên làm thế nào, nghe thấy tiếng Sở Duyệt, vội vàng nói một tiếng với Triệu Tam thúc, chạy tới làm tường đất chắn lửa.
- A! Mau xem! Cái quái gì…… Chạy mau a!
Râu xồm bỗng nhiên chỉ vào cự xà, hoảng loạn la lên, sau đó xoay người lôi kéo đồng bạn chạy về phía cửa động.
Mọi người nhìn sang bên đó, chỉ thấy cự xà bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong đống lửa, có ngọn lửa đang cháy hừng hực trên đầu cự xà bị nổ đến tróc da tróc thịt, làm nó trông giống như đang đội một chiếc mũ lửa khổng lồ.
Nửa thân trên của cự xà đã huyết nhục mơ hồ, bị nổ vài lỗ nhỏ, thậm chí có chỗ bị xuyên thủng, cháy đen, cả thân rắn trông như một miếng giẻ bẩn rách bị ai đó vứt bỏ.
Nhưng cái đầu đang ngẩng của nó càng lúc càng cao, như sắp lao ra khỏi đống lửa.
Sở Duyệt huy động một tia lôi điện trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức ném về phía cự xà.
Đại gia nhà nó!
Mẹ nó, này khác gì tiểu cường đánh mãi không chết, bị cháy thành như thế mà còn có thể bò dậy?
Lôi điện đánh vào thân cự xà, làm nó ngã xuống mặt đất, thịt rắn bị nổ rơi rụng xuống đất, thân thể nó run rẩy vài cái, còn ẩn ẩn nhìn thấy ánh sáng của lôi điện, nhìn thôi cũng thấy đau.
Nhưng cự xà lại giống như không cảm giác được đau đớn, tiếp tục liều mạng giãy giụa kéo lê nửa thân trên ra khỏi đống lửa..
Sở Duyệt lại tiếp tục ngưng tụ một đạo lôi điện khác, nhưng cự xà bỗng nhiên há miệng dưới một góc độ không thể tin được, hí lên một tiếng dài, sau đó bất ngờ dùng lực, thế nhưng nó có thể rút thân thể đang bị đè dưới tấm biển quảng cáo cùng chiếc xe vận tải bị nổ chỉ còn lại cái khung ra, vảy trên người đều đã bị cạo đi rất nhiều.
Nhìn thấy nửa thân rắn biến thành thịt băm, cự xà lại lao về phía mình, Sở Duyệt vội vàng điều động tất cả dị năng trên người để tiếp đón nó.
Triệu Tam thúc cần cung nỏ tự chế lên, bắn một mũi tên về phía cự xà, chỉ là mũi tên còn chưa đụng tới cự xà thì đã rớt trên đường.
Một người đàn ông bên đứng bên cạnh vội lôi kéo hắn đi vào trong động, Triệu Tam thúc quát:
- Quái là kẻ địch của mọi người, lúc này chúng ta sao có thể bỏ mặc đồng đội, một mình trốn ra phía sau.
Người nọ tay đã run run, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục hắn:
- Tam ca, anh xem bản lĩnh của bọn họ, anh có thể giúp bọn họ được cái gì, nhưng anh ở chỗ này, ngược lại chỉ kéo chân sau của người ta.
Triệu Tam thúc nhìn thoáng qua mấy người Sở Duyệt, thở dài nặng nề, sau đó đi theo người đàn ông kia vào hang động.
Lúc này Tề Minh cũng có đất dùng võ, hắn vuốt nhọn gai đất, phóng tất cả tới vị trí không còn lớp vảy của cự xà.
Lần này, tất cả gai đất đều không phụ sứ mệnh, cắm vào thân thể con rắn, phần lộ ra bị mắc kẹt trên những tảng đá, cự xà lại bị xé thêm vài miếng.
An Kiệt không lùi mà tiến tới, vung đao trong tay một lần nữa lao về phía cự xà.
Hắn cảm thấy vị trí mình để ý lúc trước, hẳn là bảy tấc của cự xà, nó bị thương thành như vậy mà còn chưa chết, phải xem thử có đâm trúng tử huyệt của nó không.
Chỉ là tốc độ cự xà quá nhanh, An Kiệt dứt khoát bám vào vảy cự xà, xoay người bò lên trên thân rắn, nằm trên thân con rắn rồi bò về phía đầu nó.
Lần này hình như cự xà đã tức giận, mặc kệ là tia sét của Sở Duyệt, đao của An Kiệt, lửa của Kiều Đan Đan, hay đất của Tề Minh, nó đều mặc kệ hết, chỉ một lòng lao về phía Sở Duyệt.
Nơi nó bò qua đều để lại vết máu, sắp nhuộm đỏ cả một nửa sườn núi, Sở Nguyệt nghi ngờ nó có thể chết vì chảy hết máu không.
Tề Minh thấy mọi người không thể chạy thoát khỏi cự xà, vội dựng một bức tường đất trước mặt cự xà, cự xà một đầu đâm sầm vào tường, tường đất ầm ầm sập xuống, thiếu chút nữa làm An Kiệt vừa vất vả bò lên đến đầu rắn bị lung lay hất xuống.
Bất quá va chạm này đã khiến cự xà tạm dừng một khắc, thừa dịp cự xà vừa tạm dừng, An Kiệt cắm thẳng đao vào khối thịt mềm đang dao động dưới phần đầu rắn kia.
Sợ rắn quá lớn, đâm không được, hắn còn kéo lưỡi đao ra thật dài, cắm vào bên trong xong còn dùng sức đảo.
Cùng lúc đao của An Kiệt chui vào người cự xà, nó bỗng nhiên há miệng gào lên, điên cuồng đong đưa đầu rắn, sau đó lăn lộn tại chỗ.
An Kiệt bò trên thân rắn, bị cự xà điên cuồng lắc đầu hất văng ra ngoài, suýt chút nữa đã bẹp dí dưới thân rắn, lăn trên sườn đồi một lúc lâu mới tránh được phạm vi lăn lộn của nó..
Sở Duyệt nhìn vị trí An Kiệt hạ đao, nhìn có vẻ đã đâm trúng bộ phận quan trọng của cự xà, nếu không nó sẽ không thống khổ như vậy.
Nhưng nó vì sao nó còn chưa chết a!
Chẳng lẽ là chưa đâm trúng?
Bất quá cũng có thể, nếu An Kiệt đã đâm trúng bảy tấc, như vậy thì thứ bên trong bảy tấc hẳn là trái tim nó.
Con rắn lớn như vậy, thịt chắc chắn dày hơn, trái tim cũng lớn hơn bình thường, có thể là đao của An Kiệt quá nhỏ, cho nên chỉ làm nó bị thương, chứ chưa giết được nó.
Nhưng hiện tại nếu muốn bò lên thân rắn đâm nó một lần nữa, khẳng định là không làm được.
Cự xà lúc này giống như người đàn bà đanh đá quay cuồng trên mặt đất, không cẩn thận một cái đến gần sẽ bị nó ép thành thịt nát, chứ đừng nói bò lên người nó.