Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 149 - Chương 149 - Thu Nó

Chương 149 - Thu nó
Chương 149 - Thu nó

Thứ này quá lớn, muốn giết nó không dễ!

Sở Duyệt tránh né cự xà đang điên cuồng lăn lộn, vừa xem lại dị năng của mình, xem thử hiện tại có thể sử dụng cái gì.

Đúng rồi!

Đột nhiên ánh mắt Sở Duyệt sáng lên, cô nghĩ tới đám cá chết trong không gian, kia không phải là một cái tất sát kỹ* sao?

(Tất sát kỹ*: đòn trí mạng)

Bất quá cô chưa từng thí nghiệm thử kỹ năng này, cự xà lớn như vậy không biết có thể làm được hay không, nhưng hiện tại không có biện pháp tốt hơn, con cự xà này giết thế nào cũng không chết, tiếp tục như vậy, mọi người sẽ hao hết dị năng.

Không làm được cũng phải làm!

Lúc này cự xà giống như phát điên, chạy vòng quanh, mắt thấy nó lại lẻn đến trước mặt Sở Duyệt.

Lúc này, Sở Duyệt không trốn, cũng không lui lại mà tiến lên, nhẩm tính khoảng cách với đầu rắn, rồi xông lên vài bước, duỗi tay chạm vào thân rắn.

Ai ngờ mắt thấy sắp chạm được vào thân rắn, cự xà bỗng nhiên xoay người vẫy đuôi một cái, há miệng cắn về phía cô.

Thứ này rốt cuộc làm thế nào mà cảm nhận được kẻ địch?

Đầu bị đốt thành như vậy mà còn có thể chuẩn xác quay đầu cắn về phía cô!

Bất quá, này được rồi!

Trong lòng Sở Duyệt vui vẻ, không chạy là tốt, cự xà lớn như vậy, nó lăn lộn mấy cái, Sở Duyệt muốn đuổi theo cũng phải gãy chân.

Nhìn miệng cự xà đang vọt về phía mình với tốc độ rất nhanh, thay bì tránh né, ngược lại Sở Duyệt còn chủ động vọt về phía trước hai bước, thoạt nhìn giống như cô đang tự đưa bản thân vào miệng rắn.

- Tiểu Duyệt, trở về!

Mấy người Tề Minh bị cự xà tách ra chung quanh, trơ mắt nhìn Sở Duyệt lao về phía miệng rắn, liền cả kinh, tất cả đều tập trung hỏa lực công kích miệng rộng của cự xà.

Hiện tại Cự xà đã là nỏ mạnh hết đà, bình thường nếu gặp gặp phải tình huống này, nó đã sớm chạy thoát.

Nhưng mấy tên nhân loại trên sườn núi này có loại lực hấp dẫn trí mạng với nó, cho nên dù đã bị thương thành như vậy, nhưng nó cũng luyến tiếc chạy trốn, một lòng muốn ăn bọn họ vào trong miệng.

Bản năng nói cho nó biết, chỉ cần ăn mấy người này, nó có thể tiến hóa, mọi thống khổ đều không còn.

Cho nên cho dù cự xà còn đang đau đớn, nhưng vẫn nhào tới muốn cắn mấy người trên sườn núi, lúc này nó cảm ứng được Sở Duyệt ở trước mặt, liền quay đầu há miệng muốn cắn cô.

Vì để ngừa vạn nhất, ở thời khắc mấu chốt, Sở Duyệt vẫn cúi thấp người, lẻn đến phía dưới đầu rắn, ở phần giữa đầu, đưa tay chạm vào hàm nó.

Mấy người Tề Minh đang xông tới, chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, cự xà trước mắt đã không thấy tăm hơi, trên sườn núi chỉ còn lại có thịt bê bết máu và một đống lửa đang cháy.

Tề Minh:……

An Kiệt:……

Kiều Đan Đan:……

Nội tâm Sở Duyệt cũng vô ngữ, sớm biết đơn giản như vậy, lúc đầy cô đã nhảy lên, sờ nó một phen không phải là xong việc sao, đỡ phải làm chuyện mạo hiểm như vậy, còn lãng phí mấy thùng xăng cùng khí gas hoá lỏng.

Bất quá, chuyện này thành hay không thành, còn phải chờ lúc thả cự xà ra thì mới có thể biết được, hiện tại chỉ có thể xem như tạm thời giải trừ nguy cơ.

Mấy người Triệu Tam thúc nghe được bên ngoài không có động tĩnh, lại thử thăm dò chậm rãi đi ra, chỉ là nhìn khắp nơi, lại không thấy con cự xà kia.

- Di? Quái thú kia đâu?

Triệu Tam thúc trong lòng run rẩy hỏi, cố gắng kìm nén bất an.

- Chạy rồi!

Sở Duyệt mặt không đỏ tim không đập trả lời.

- Nó bị chúng tôi đánh thành trọng thương, có thể là cảm thấy đánh không lại, liền chạy.

- A? Chạy? Ai nha! Sao có thể để nó chạy a.

Triệu Tam thúc sắc mặt đại biến, nôn nóng nói:

- Rắn…… Thứ này mang thù nhất, các người thả nó chạy, nó hồi phục xong sẽ trở về báo thù.

- Yên tâm đi! Tam thúc, nó bị trọng thương, cho dù chạy cũng không sống được.

Tề Minh thấy bộ dáng sốt ruột của Triệu Tam thúc, liền lên tiếng an ủi.

Kỳ thật hiện tại hắn cũng có chút ngốc, chỉ biết cự xà đại khái là bị Sở Duyệt thu, chết hay không chết, hắn cũng không xác định.

- Làm sao các người biết thứ này lợi hại như thế nào. Ai!!

Triệu Tam thúc ủ rũ, thở dài một hơi rồi nói tiếp:

- Mau mau mau! Dọn dẹp một chút, chúng ta đi mau, nơi này không thể ở được nữa.

Triệu Tam thúc vừa nói, vừa chạy vào trong hang động.

Người trong động nghe nói cự xà bị thương bỏ chạy, đều luống cuống lên.

Ở chỗ bọn họ, theo truyền thuyết, rắn là vật rất huyền bí, muốn giết phải giết thật kỹ, đầu và xác phải chôn riêng, nếu không ban đêm rắn sẽ bò vào nhà trả thù.

Trước mắt cự xà đã bỏ chạy, các thôn dân sợ nó trở về báo thù, Triệu Tam thúc vừa nói đi, mọi người lập tức thu thập đồ vật đi theo Triệu Tam thúc ra khỏi hang động.

Bên ngoài, mấy người Sở Duyệt đã dập tắt hết đám lửa trên núi, thu biển quảng cáo và khung xe vận tải vào không gian.

Nhìn thấy đám người Triệu Tam thúc ra tới, liền đi nói lời từ biệt.

Mấy người Triệu Tam thúc muốn đi vào thôn thu thập vật tư, Sở Duyệt nói cho bọn họ có thể đi dọc theo quốc lộ đến căn cứ An Bình.

Căn cứ An Bình là căn cứ tốt nhất trong số các căn cứ chính phủ, nằm cách thủ phủ của tỉnh Hồng cũ không xa, sau này phát triển rất tốt, trị an trong căn cứ cũng tốt, rất phù hợp cho đoàn người già trẻ lớn bé này.

Triệu Tam thúc thành khẩn mời bọn họ đi cùng thôn, cùng mọi người thu thập đồ vật, sau đó cùng đi tới căn cứ An Bình.

Mấy người Sở Duyệt đều tỏ vẻ cự tuyệt, đường bọn họ phải đi trái ngược hoàn toàn với đường tới căn cứ An Bình, nên không thể đi cùng nhau.

Triệu Tam thúc biết bọn họ muốn vượt qua dãy núi lớn này, nên thập phần lo lắng, cực lực khuyên bọn họ:

- Dãy núi này dài hơn tám trăm dặm, sao có thể dễ dàng vượt qua được? Ai biết liệu có còn con quái thú nào khác hay không? Các người vẫn nên đi cùng chúng tôi tới căn cứ An Bình thôi.

Kỳ thật hắn cũng không có ý xấu, chỉ là một đám người già yếu bệnh tật bọn họ, muốn đi tới căn cứ An Bình cách đó hai trăm Km, vẫn có chút khó khăn.

Mấy người này đều có bản lĩnh ở trên người, nếu có thể kéo bọn họ cùng đi căn cứ, vậy thì bọn hắn chẳng những có thể càng thuận lợi tới căn cứ, mà còn sau khi tới căn cứ rồi, cũng có thêm nhiều bảo đảm.

Hơn nữa trong ngọn núi này đúng là rất nguy hiểm, hắn cũng thiệt tình muốn tốt cho bọn họ.

Mấy người Sở Duyệt đương nhiên sẽ không theo Triệu Tam thúc đi tới căn cứ an bình, Triệu Tam thúc thấy khuyên như thế nào cũng không được, nên đành mặc kệ.

Hiện tại cũng chỉ là an toàn tạm thời, ai biết sau này sẽ có thứ gì chui ra từ trong núi, vạn nhất hắn lại gặp phải thứ gì,lúc đó thật đúng là muốn khóc không kịp.

Sắc trời không còn sớm, hiện tại xuất phát, hôm nay bọn họ hẳn là có thể đuổi tới căn cứ an bình.

Triệu Tam thúc mang theo thôn dân trở về thôn, lúc gần rời đi mẹ gạo kê còn để cô gái nhỏ nói tạm biệt với bọn họ, mấy người Sở Duyệt cũng cười nói tạm biệt với cô gái nhỏ.

Mạt thế, trẻ con quá ít, đa số là sống không lâu, cũng không biết về sau cô bé có thể sống tốt hay không.

Hiện tại thoạt nhìn mẹ gạo kê đối với cô bé không tệ lắm, nhưng mạt thế sẽ làm con người thay đổi, chuyện về sau ai cũng không biết được.

Thôn dân đi rồi, Sở Duyệt bọn họ cũng quay đầu xuống núi, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.

Chỉ là chờ bọn họ đi đến chỗ đường quốc lộ, tức khắc tất cả đều sững sờ ở tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment