Trên đường quốc lộ đều là đá lăn từ trên núi xuống, có mấy khối còn đập vào xe nhà của bọn họ, khiến chiếc RV bị đập thành nhiều hố lớn.
Sở Duyệt đi ra phía trước, đau lòng sờ sờ mấy cái hố trên vỏ xe, cô vội huy động dị năng hệ kim để sửa cho nó.
Những vết bị lõm rất nhanh đã được sửa lại, nhưng lớp sơn bị cạo đi thì không có biện pháp khôi phục, chiếc RV lúc này trông giống như một con chó lớn bị rụng từng mảng lông.
Trên đường đi có quá nhiều đá lăn, không thể lái xe như trước, Sở Duyệt dứt khoát thu xe vào không gian, mấy người đi xuyên qua đám đá lăn rải rác.
- Tiểu Duyệt, em thu con cự xà kia vào không gian, sau này thả nó ra, nó sẽ chết hay là sống? Nếu còn sống, không phải chúng ta sẽ phải giết nó một lần nữa sao?
Lúc này không có người ngoài, Tề Minh mới nói ra nghi vấn đã nghẹn trong lòng rất lâu.
- Em cũng không biết nó sống hay chết, chỉ có thể chờ cơ hộ thích hợp, thả nó ra thì mới biết được, bất quá em đoán, hơn phân nửa là đã chết.
Sở Duyệt nghĩ đến tinh hạch mà không gian đã ăn trước kia, cự xà lớn như vậy, tinh hạch còn có thể nhỏ sao? Không gian có thể nhịn được, mà không ăn?
- Không gian này của em cũng thật đầy đủ công năng, nó quả thực là một trợ thủ đắc lực cho chuyến du lịch a.
Kiều Đan Đan cười nói, có thể thu vật tư liền không nói, ngay cả cự xà mà còn có thể thu vào! Còn có lúc này, nếu không phải Sở Duyệt có không gian, bọn họ sẽ phải tại hự hự mà di chuyển đá trên đường.
Sở Duyệt cười cười không nói chuyện, đời này cô đã gặp rất nhiều may mắn, không chỉ có có không gian, còn có thêm nhiều dị năng, thật hy vọng đoạn đường sau này cũng thuận lợi hết thảy, mọi người đều có thể đoàn tụ cùng người nhà.
Đang đi, Sở Duyệt bỗng nhiên cảm thấy đầu rất đau, cô đột nhiên dừng lại, lảo đảo một chút, duỗi tay vin vào tảng đá bên cạnh.
Kiều Đan Đan nhìn thấy sắc mặt Sở Duyệt trắng bệch, vội vàng đỡ lấy cô, rồi hỏi liên thanh:
- Tiểu Duyệt, em làm sao vậy? Em không thoải mái ở đâu? Là đau đầu sao?
Sở Duyệt đã đau đến mức không nói ra lời, nâng tay ôm chặt lấy đầu, mày nhăn thành một đường, khớp hàm cắn chặt.
Loại đau đớn kịch liệt này, giống như có một quả bom hạt nhân nổ tung trong đầu cô, cô có loại cảm giác trong nháy mắt bản thân đã rời khỏi thế giới này.
Trong đầu giống như đã thành một đoàn hồ nhão, loại đau đớn này còn lợi hại hơn công kích tinh thần lực, cô cảm giác được tựa như có thứ gì đó mạnh mẽ nhập vào đầu óc.
Cũng may đau đớn tới này đến nhanh mà đi cũng nhanh, không đến một hai phút, loại cảm giác đau đớn muốn mệnh này liền biến mất.
Sở Duyệt sờ sờ đầu đầy mồ hôi lạnh, khi gió sớm thổi qua, liền không khỏi rùng mình, lúc này cô mới phát hiện toàn thân đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm, giống như vừa được vớt lên từ trong nước.
Ngẩng đầu, chỉ thấy ba người Tề Minh An Kiệt Kiều Đan Đan đang nôn nóng nhìn cô, Sở Duyệt cười yếu ớt, chống đỡ cơ thể vẫn còn tê liệt của mình, nói:
- Đừng lo lắng, em không có việc gì, chúng ta đi thôi.
- Em rốt cuộc làm sao vậy? Tiểu Duyệt, có chuyện gì, em nhất định phải nói cho bọn chị biết, đừng cậy mạnh chống đỡ.
Kiều Đan Đan nhíu mày nhìn Sở Duyệt, bộ dạng của cô ấy lúc này, tóc ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng bệch, nhìn giống như nữ quỷ, nào giống bộ dáng không có việc gì, vừa nhìn là biết đang cố gắng chống đỡ.
Tề Minh cùng An Kiệt cũng quan tâm nhìn Sở Duyệt, hỏi liên thanh:
- Tiểu Duyệt, em không thoải mái chỗ nào? Có phải vừa rồi bị thương hay không?
Sở Duyệt vẫy vẫy tay, đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Không bị thương, vừa rồi em chỉ đau đầu một chút, hiện tại không có việc gì, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi nhanh đi, hôm nay còn phải vượt qua ngọn núi này.
Kiều Đan Đan thấy Sở Duyệt chống tay trên tảng đá, cả người hơi hơi lung lay một chút, vội vàng đuổi theo đỡ lấy cô, rồi đi về phía trước, khi cô ấy chạm vào tay Sở Duyệt, trong lòng nhịn không được mà run lên.
Tay Sở Duyệt lạnh như băng!
Tề Minh cùng An Kiệt nhìn Sở Duyệt cố chấp đi về phía trước, nhíu mày nhìn thoáng qua đối phương, Tề Minh thở hắt ra, nói:
- Đi thôi, đến phía trước liền thả xe ra, lên xe lại nói, lúc này ở trên đường, cho dù bị thương cũng không thể xử lý được.
An Kiệt gật gật đầu, mày nhăn lại không hề giãn ra, sải bước đuổi theo Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan.
Sở Duyệt lạnh đến phát run, quần áo mới bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, lúc này lại bị gió lạnh thổi, lạnh đến mức hai hàm răng lập cập va vào nhau.
Cô hoài nghi xương cốt cả người mình đều sắp bị đông cứng gãy vỡ, mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Rõ ràng đã đi được một đoạn rất dài, trên đường vẫn còn đá tảng, nhưng con đường giống như không có điểm cuối vậy.
Kiều Đan Đan nắm tay Sở Duyệt, cảm giác cả người cô không ngừng phát ra run, cô ấy khom lưng ngồi xổm trước mặt Sở Duyệt, để cô leo lên lưng mình, cõng đi.
Nhưng Sở Duyệt lắc đầu, cô chỉ là quá lạnh mà thôi, không đến mức không động đẩy nổi, không cần người cõng.
An Kiệt thấy Sở Duyệt không cho Kiều Đan Đan cõng, đau lòng nói:
- Tiểu Duyệt, anh ôm em đi qua.
Sở Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, An Kiệt đã chặn ngang ôm cô lên, bước đi nhanh đi về phía trước, rất nhanh đã đến đoạn đường không còn đá rơi.
Cả người An Kiệt ấm áp, nép vào trong ngực An Kiệt, Sở Duyệt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thiếu chút nữa không muốn xuống.
Bất quá ngẫm lại, sắc trời không còn sớm, đường hôm nay còn dài, cô vẫn nhanh chóng nhảy xuống, thả xe nhà ra, sau khi lên xe liền lao vào phòng tắm tắm nước nóng.
Tắm xong thay quần áo, cả người Sở Duyệt mới giống như sống lại.
Mấy người Tề Minh thấy cô tắm rửa xong, sinh long hoạt hổ đứng ở đó mà sấy tóc, thoạt nhìn không có vấn đề gì, mới hơi hơi yên tâm.
Kỳ thật hiện tại Sở Duyệt cảm thấy rất rất mệt, mệt đến mức cơm không muốn ăn, chờ Kiều Đan Đan làm cơm sáng xong, đi tới muốn gọi cô ăn sáng, Sở Duyệt đã nằm trên giường nặng nề ngủ rồi.
Kiều Đan Đan hoảng hốt, chạy nhanh qua sờ sờ trán Sở Duyệt, thậm chí nhịn không được mà thăm dò hô hấp của cô, thấy hết thảy bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Tối hôm qua, lúc trong sơn động, mọi người đều không ngủ được bao nhiêu, sáng nay lại có một trận ác chiến, cô đoán đại khái chắc là Sở Duyệt mệt mỏi, bị cảm nên mới giống như vừa rồi.
Hiện tại thấy cô ngủ ngon như vậy, liền để cô ngủ.
Nhưng một giấc này của Sở Duyệt, từ buổi sáng đến tận chiều còn chưa tỉnh.
Trên đường đi, Kiều Đan Đan cùng Tề Minh và An Kiệt đều nhịn không được mà đi vào nhìn cô vài lần, chỉ là hết thảy đều rất bình thường, cô thực sự giống như đang ngủ.
Tuy có chút lo lắng, nhưng thấy cô ngủ say như vậy, bọn họ cũng không nỡ đánh thức cô.
Rõ ràng trong đội, cô là người nhỏ tuổi nhất, nhưng trong suốt chặng đường cô lại là trụ cột của cả đội, vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố mấy người bọn họ, hiện tại cô mệt mỏi, bọn họ liền che chở để cho cô có một giấc ngủ ngon.
Ngoài cửa sổ xe, có gió từ núi rừng thổi qua, thổi bay lá thu, thổi bay da lông thú, thổi vào trong chiếc RV đang chạy.
Nhưng trong thế giới mà bọn họ không nhìn thấy, có vô số đốm sáng nhiều màu sắc bay ra từ cành lá cây cối, đi ngang qua thân thể động vật, còn có những tang thi du đãng gần đó, hội tụ thành những dải ruy băng nhiều màu sắc, bay về phía Sở Duyệt, người đang ngủ say trong chiếc xe nhà.