Động vật cùng đám tang thi giống như đều cảm giác được nguy hiểm, né tránh xa xa ra khỏi phạm vi xe nhà.
Tề Minh lái xe cũng cảm thấy lộ trình hôm nay vô cùng thuận lợi, trên đường sạch sẽ, đến một tang thi cũng không có, giống như trên toàn thế giới chỉ còn lại một chiếc xe của bọn họ, chạy trên con đường giữa núi non trùng điệp.
Sở Duyệt vẫn ngủ say, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà bọn họ cũng không biết, trong không gian của Sở Duyệt, đã xảy ra biến hóa long trời lở đất như thế nào.
Trong không gian, vốn là một thế giới hư vô, tất cả đồ vật đều tùy ý trôi nổi lơ lửng khắp nơi, giống như là phiêu du trong vũ trụ.
Nhưng hiện tại, thế giới này bắt đầu thay đổi, trong hư không, từng dải màu sắc rực rỡ bay vào, rót vào trong không gian, bao phủ lấy thiếu niên trong đoàn ánh sáng kia.
Ánh sáng càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao, thẳng đến khi chiếu rọi toàn bộ không gian thành một mảnh màu trắng.
Ngay sau đó, có vô số điểm sáng đủ màu sắc bay tới, bay đến các nơi trong không gian, chậm rãi dung nhập vào một thế giới muôn màu muôn vẻ.
Trong phòng ngủ đóng cửa, bóng dáng Sở Duyệt đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có một ổ chăn trống rỗng.
Cuối cùng Sở Duyệt đi vào trong không gian một lần nữa, chỉ là không gian lúc này hoàn toàn khác với trước đây.
Cô đứng trong không gian, ánh mắt dại ra, nhìn một mảnh thiên địa trước mắt.
Đây là một nơi mênh mông vô tận, đẹp như tranh vẽ, có bầu trời xanh, mặt trời, những ngọn núi phía xa, đồng cỏ, rừng cây, hồ nước ... Tất cả những thứ vốn trôi nổi khắp nơi, đều đã rơi xuống và nằm rải rác trên khắp đồng cỏ.
Đây là không gian của cô sao?
Nếu không phải những thứ quen thuộc nằm rải rác xung quanh, Sở Duyệt sẽ nghĩ rằng cô đã đi nhầm không gian.
Đây là…… không gian tiểu bảo bối mà cô tỉ mỉ nuôi dưỡng, thăng cấp?
Nhưng vì sao bây giờ nó lại thăng cấp a?
Chẳng lẽ là công lao của con lúc cự xà buổi sáng?
Nghĩ đến cự xà kia, một con rắn lớn đột nhiên nện xuống trước mắt Sở Duyệt.
Đối, hẳn là do thứ kia!
Nhìn thân rắn huyết nhục mơ hồ, Sở Duyệt tin tưởng bản thân không nhận sai, dù sao, hầu hết những vết thương này đều là kiệt tác của chính cô.
Chỉ là, con rắn này không thể gọi là cự xà được nữa, hiện tại nó chỉ là một con rắn không to hơn đùi của Sở Duyệt bao nhiêu, co lại nhỏ tí tẹo.
Hơn nữa, nó còn sống!
Cự xà cũng không biết tại sao mình lại tới đây, lúc ngã xuống có chút choáng váng, nằm bất động ở đó, nếu không phải vừa rồi lúc rơi xuống nó cuộn tròn lại, Sở Nguyệt còn tưởng nó đã chết rồi.
Bất quá bây giờ nó đã hoàn toàn mất đi linh tính trước đó, con rắn lớn bây giờ trông không khác gì một con rắn bình thường.
Sở Duyệt dẹp bỏ lo lắng, cầm dao chặt xương lên, một nhát chém chết con rắn lớn.
Nghĩ đến việc trong không gian sẽ có một con rắn bò lổm ngổm, cô hoảng hồn, vạn nhất đám đồ ăn cô bỏ vào bị nó bò qua hoặc gặm qua, vậy cô còn ăn được không?
Hơn nữa nó đã bị thương thành như vậy, sống cũng là chịu khổ, cô tiễn nó một đoạn đường cũng coi như là giải thoát cho nó rồi.
Chỉ là, vì sao nó lại biến thành như vậy a?
Nhìn dáng người nó khác hẳn lúc sáng, như trời với đất, Sở Duyệt không khỏi cắn răng một cái.
Con rắn này, rốt cuộc là bị làm sao a, liền tính nó bị lừa đi bắc Miến Điện, cũng không thể nào bị hút tàn nhẫn như vậy đi? Nếu hút thêm một chút nữa, nó có thể biến thành giun đất luôn.
Sở Duyệt đi đi lại lại trong không gian, cảm nhận cỏ mềm và mặt đất ẩm dưới chân, ngồi xổm xuống sờ soạng một phen, trong lòng cô tự hỏi đất này có thể trồng được thứ gì không?
Thiên phú trồng trọt giống đã khắc sâu vào trong xương cốt con người.
Nhà Sở Duyệt tuy rằng luôn sống ở thành phố, nhưng gia đình cô có một cái sân rộng 200 mét vuông, ba sở mẹ sở cũng tích cực xới nó thành từng khối, trồng nhiều loại rau và trái cây.
Cho dù lần nào gieo trồng cũng không tốt, nhưng nhiệt huyết chưa bao giờ phai nhạt, mỗi mùa vẫn gieo hạt đúng hẹn.
Lúc này nhìn thấy có đất, cái đầu tiên Sở Duyệt nghĩ đến cũng là mảnh đất rộng như vậy, mà không trồng cái gì thì quá lãng phí.
Đi vài bước, bỗng nhiên Sở Duyệt nhớ tới thiếu niên trong đoàn ánh sáng kia, thật vất vả mới tới không gian, cô nhất định phải tìm được hắn, lần này nhất định phải nhìn rõ dung mạo hắn như thế nào.
Nhưng biết tìm ở đâu? Nơi này quá rộng.
Sở Duyệt chạy lên trên cỏ, nhìn khắp nơi xung quanh, người thanh niên đó có thể phát ra ánh sáng, vì vậy gần chỗ hắn nhất định có ánh sáng, nếu đi theo ánh sáng, sẽ có thể tìm thấy hắn.
Sau khi đi dạo trên bãi cỏ một vòng, Sở Duyệt lại nhìn về khu rừng phía xa, chẳng lẽ đang ở trong rừng sao?
Nhưng rừng núi quá xa, đi bộ đến đó thì có mà tới lúc tỉnh giấc mộng mất.
Sở Duyệt vừa nghĩ đến đó, giây tiếp theo, cô đã ở trong rừng.
Nháy mắt…… Dịch chuyển tức thời?
Sở Duyệt mở to hai mắt không thể tin nhìn cánh rừng xanh óng ả trước mặt.
Khu rừng này không giống rừng núi lá cây đã vàng úa bên ngoài, khu rừng này xanh um tươi tốt lại gọn gàng, giống như được quy hoạch, trồng trọt nhân tạo.
Trong rừng cây không thấy người thanh niên ánh sáng kia, bất quá Sở Duyệt đã phát hiện ra một điều thú vị.
Cô có thể ngay lập tức di chuyển tới bất cứ nơi nào trong không gian, theo ý muốn của mình, cũng có thể điều khiển tất cả đồ vật trong không gian này đến trước mặt mình.
Cô quả thật giống như chủ nhân không gian này!
- Như vậy, hiện tại mang người thiếu niên trong đoàn ánh sáng kia đến đây.
Sở Duyệt khẽ cười nói, cảm giác này thật sảng khoái!
Lần này, lại không có động tĩnh gì.
Vì sao?
Sở Duyệt có chút nghi hoặc, lớn tiếng hét thêm lần nữa, nhưng chung quanh vẫn không có gì rớt xuống.
Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, đánh giá xấu!
Không gian không đưa thiếu niên ánh sáng đến trước mặt cô, Sở Duyệt liền tính toán tự mình đi tìm, cô biết người đó chắc chắn đang ở trong không gian, cô nhất định phải tìm được hắn.
Nhưng không gian thật sự quá lớn, Sở Duyệt không biết mình đã đi bao lâu, thậm chí cái bóng của người kia còn chưa thấy.
Sở Duyệt có chút nhụt chí, đối với cô mà nói, không gian này có quá nhiều thứ cô không hiểu, thậm chí cô còn không dám chắc nơi này có thật hay không, loại cảm giác không chắc chắn này thật sự khiến người ta phát điên.
Có lẽ, căn bản là không có nơi này, cũng không người thiếu niên đó, đây chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.
Ở trong mộng sao, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cô lại ngốc nghếch coi nó là sự thật.
Từ chỗ Sở Duyệt nhìn qua, trên cỏ bày lung tung rải rác các loại đồ vật, có cơm chiều phong phú tối hôm kia, hay là bàn ăn tối hôm qua, giống như có người đang ăn cơm dã ngoại ở nơi đó.
Dù sao mơ còn chưa tỉnh, Sở Duyệt tính toán sửa sang lại mấy thứ này một chút, để chúng nằm lung tung rối loạn ở đó, với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ như Sở Duyệt, thực sự không thể nhìn được.
Thu dọn đồ đạc rất thú vị, Sở Duyệt có thể phân loại đồ đạc chỉ bằng một cái phẩy tay, có thể dễ dàng xử lý một thùng dầu lớn nặng vài tấn, loại cảm giác này chỉ có lúc nằm mơ mới làm được.
Trong không gian còn rất nhiều đồ, Sở Duyệt thu dọn thu dọn, lại cảm thấy có lẽ không gian này thật sự tồn tại, những thứ cô thu thập trước đây đều ở trong này.
Bỗng nhiên, Sở Duyệt dừng lại động tác, cô nghĩ đến điều gì đó.
Trong toàn bộ không gian, chỉ có một nơi phát ra ánh sáng.