Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152 - Để Thiếu Niên Phiêu Lãng Trong Chốc Lát

Chương 152 - Để thiếu niên phiêu lãng trong chốc lát
Chương 152 - Để thiếu niên phiêu lãng trong chốc lát

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn “Thái dương” trên bầu trời.

Nhìn kỹ một chút, kia đâu phải mặt trời, đó là một quả ánh sáng rực rỡ, ở trung tâm ánh sáng, có một bóng người mờ nhạt!

Cho nên, hắn vẫn luôn ở đây!

Quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung, Sở Duyệt không thể đi lên, chỉ có thể yên lặng đứng trên mặt đất nhìn hắn.

Người này rốt cuộc là ai?

……

- Tiểu Duyệt! Tiểu Duyệt!

Sở Duyệt bỗng nhiên nghe thấy tiếng Kiều Đan Đan, cô bỗng nhiên quay đầu lại, đột ngột trở lại xe RV.

Cô ngơ ngác đứng trước giường, nhìn chăn bông trống không trên giường, vừa rồi không phải cô nằm mơ sao?

- Tiểu Duyệt! Em vừa đi đâu? Chị tìm khắp xe mà không thấy em.

Kiều Đan Đan từ bên ngoài xông vào, lôi kéo Sở Duyệt hỏi.

Trời mới biết, vừa rồi lúc nhìn thấy ổ chăn trống không, cô ấy đã hoảng sợ thế nào, cô ấy luôn đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, không thấy Sở Duyệt đi ra ngoài, nhưng khi cô đi vào xem Sở Duyệt, nhìn ổ chăn lại không có ai, tìm trên xe khắp nơi cũng không có, thiếu chút nữa hù chết cô ấy rồi.

Sở Duyệt cũng ngốc lăng:

- Em…… có thể vừa rồi em bị mộng du.

Kiều Đan Đan vỗ vỗ ngực, thấy Sở Duyệt là cô yên tâm rồi, vừa mới có lẽ là do cô ấy nhất thời hoảng loạn không tìm cẩn thận.

- Chị thấy là do em ngủ phát ngốc đi, em có biết mình đã ngủ bao lâu hay không? Thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?

Kiều Đan Đan nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Sở Duyệt, cười hỏi.

- Không có.

Sở Duyệt ngơ ngác đáp, cũng không hỏi bây giờ là mấy giờ rồi.

- Chị đi nấu cho em chút đồ ăn, cả ngày nay em chưa ăn gì rồi.

Kiều Đan Đan nói xong, còn xoa xoa đầu Sở Duyệt, cô lúc này trông giống như một con mèo con ngoan ngoãn, khiến người ta muốn sờ vò vài cái..

Nhìn Kiều Đan Đan xoay người đi ra ngoài, Sở Duyệt tâm niệm vừa động, lại trở lại không gian.

Cô hơi hơi nhếch khóe miệng, duỗi tay nhéo nhéo mặt mình, đau a, là sự thật, không phải cô đang nằm mơ.

Bây giờ cô ấy có thể vào không gian, bằng cơ thể của mình tùy thích!

Lại đi dạo không gian một vòng, sau đó cô ngẩng đầu nhìn nhìn quả cầu ánh sáng trên bầu trời, Sở Duyệt rời khỏi không gian, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại.

Trong đầu cô có nhiều thêm một khu vực nhỏ, cô có thể cảm ứng được đồ vật trong không gian, ngay cả khi cô ở bên ngoài không gian.

Đến bây giờ Sở Duyệt mới thật sự cảm nhận được không gian có liên hệ với mình, không còn là tình huống hoàn toàn không biết gì về không gian, luôn lo lắng một ngày nào đó nó sẽ bãi công giống trước đây.

Không tồi.!

Còn người thiếu niên lơ lửng trên bầu trời, cứ để hắn bay đi, rồi sẽ có ngày cô cũng biết được hắn là ai.

Sở Duyệt ngủ cả một ngày, lúc này phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy bụng đói đến lợi hại, đi ra khỏi phòng ngủ, Kiều Đan Đan đang ở phòng bếp làm đồ ăn cho cô.

Đồ ăn đặt trên xe nhà không nhiều lắm, đều là chút mì sợi, gạo, thức ăn nhanh linh tinh, Kiều Đan Đan làm cho cô một chén mì trứng lớn.

Sở Duyệt ăn mì xong,bên ngoài bầu trời đã tràn ngập ánh hoàng hôn, chiếc RV đã lái ra khỏi dãy núi lớn chạy dọc từ đông sang tây, lúc này hai bên đường chỉ còn một số ngọn đồi không quá cao.

Cô có chút vui vẻ, vốn còn nghĩ rằng ít nhất bọn họ sẽ gặp phải một vài thú biến dị ở trong núi, làm kéo dài thời gian, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.

Dựa theo lộ trình hiện tại, đại khái hôm nay là có thể tới khu vực bình nguyên cuối cùng của hồng tỉnh,, ngày mai là tiến vào Tứ Xuyên.

Đến căn cứ đầu tiên của Tứ Xuyên, chính là nơi bọn họ đã toàn quân bị diệt ở đời trước —— căn cứ Ánh Dương.

Nhưng trong kế hoạch của Sở Duyệt, không có tính toán đi căn cứ Ánh Dương.

Căn cứ Ánh Dương hiện tại mới vừa thành lập, tên biến thái giang nghệ đó có lẽ vẫn chưa mang đội của hắn tá đến căn cứ.

Bất quá cho dù hiện tại hắn ta đang ở căn cứ Ánh Dương, Sở Duyệt cũng sẽ không đi tìm hắn ta lúc này.

Trận mưa diệt thế sắp đến, sau trận mưa này, tất cả tang thi đều trở nên mạnh mẽ hơn, động thực vật cũng đều bắt đầu điên cuồng biến dị.

Lần bùng nổ năng lượng trước đó giống như đã gieo một đợt hạt giống, vạn vật đều nhận được những hạt giống này, có một số đã nhanh chóng nảy mầm và biến dị trước, nhưng phần lớn vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh.

Mà trận mưa kia phảng phất giống như một chất xúc tác, mưa lớn qua đi, tang thi không ngừng trở nên lợi hại hơn, thực vật cũng đều bắt đầu sinh trưởng tốt hơn, nguồn nước ô nhiễm, nhiệt độ giảm mạnh, động đất thường xuyên xảy ra, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại lập tức trở nên dị thường khó khăn.

Cho nên, chuyện khác đều không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh chóng về nhà, tìm được người thân của bọn họ!

Đến khi hoàng hôn đang buông xuống, chiếc xe nhà cuối cùng cũng dừng lại trên quốc lộ cạnh đồng bằng.

Khu vực bình nguyên tầm nhìn rộng rãi, hai bên quốc lộ là từng mảnh ruộng đồng, cách đó không xa là từng thôn trang đan xen, nơi phía xa xa hơn, chính là bóng dáng dãy núi lớn mà bọn họ vừa mới đi qua.

Tề Minh cùng An Kiệt trở lại xe, nhìn thấy Sở Duyệt đã tỉnh, tinh thần phấn chấn đứng cạnh bàn, đặt lại các món ăn tối hôm qua lên bàn, bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

- Tiểu Duyệt, hiện tại cảm giác thế nào? Em một giấc này, làm bọn anh sợ tới mức khiếp vía! Về sau em không được gác đêm, con nít con nôi không ngủ đủ sao có thể lớn? Em nhìn xem, thiếu chút nữa mệt thành bệnh.

Tề Minh vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Sở Duyệt, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác nha đầu này chỉ ngủ một giấc dậy, cả người giống như càng thêm linh động.

Xem ra vợ hắn nói đúng, ngủ mới là cách làm đẹp tốt nhất

- Này không thể được, hiện tại tang thi càng ngày càng lợi hại, ban đêm vẫn phải có một người canh gác. Đừng lo lắng! Canh trước nửa đêm sẽ không mệt. Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.

Sở Duyệt vốn dĩ muốn nói cho bọn họ biết về việc không gian của cô thăng cấp, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại thấy không nên nói gì, cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không thể giải thích được.

Hơn nữa trong không gian còn có một người treo ở đó, chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị, tốt hơn hết là cô ấy không nên nói ra, tránh dọa đến bọn họ, miễn là không gian có thể chứa được đồ vật là được.

Tề Minh còn muốn khuyên lần nữa, nhưng An Kiệt giữ chặt hắn nói:

- Quên đi, để con bé canh đi, dù sao cũng chỉ đến 12 giờ, anh coi như con bé chơi di động chơi đến 12 giờ đi.

Tề Minh nghĩ nghĩ, cười gật gật đầu nói:

- Cũng đúng, dù sao bây giờ không có hoạt động giải trí nào cả, nếu là trước đây, đi ngủ lúc 12 giờ thật sự cảm giác khá sớm.

Nói đến trước kia, mọi người đều nhịn không được trầm mặc trong chốc lát, mạt thế tới quá đột ngột, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủn, bây giờ nhắc đến chuyện quá khứ, giống như đã cách xa một thế giới.

- Tới, tới, ăn cơm, sắp về tới nhà rồi, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy?"

Sở Duyệt gõ gõ cái bàn, kéo mọi người thoát khỏi cảm xúc thương cảm, đời trước lúc mạt thế mới bắt đầu, cô cũng thường thường hoài niệm quá khứ như thế này.

Nhưng sau này cô hiểu rõ, những cảm xúc này sẽ không giúp ích được gì cho mình, nếu muốn sống sót trong mạt thế, cô phải nhanh chóng thích ứng với nó, làm mọi cách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu không, cũng sẽ phải bị người khác ăn đến xương cốt không còn!

- Đúng vậy, hiện tại thế giới đã như thế này rồi, thở dài có ích lợi gì! Mặc kệ như thế nào, chúng ta từ xa xôi trở về đến đây, sắp về đến nhà, sau này có chuyện giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, có cái gì mà chúng ta không thể làm được! Tới, ăn cơm!

Tề Minh nói xong, liền cầm đũa vươn tới đĩa thịt xông khói ở giữa, vừa định gắp, Sở Duyệt bỗng nhiên hô:

- Đợi đã! Còn chưa ăn được, đi thôi! Nhanh xuống xe!

Bình Luận (0)
Comment