Từ khi trọng sinh tới nay, cô đã gặp phải rất nhiều chuyện mà kiếp trước cô không hề biết.
Tang thi biến dị xuất hiện rất sớm, những điểm sáng bay ra từ khe nứt sau trận động đất kia, chỉ có tang thi cùng động vật biến dị mới có thể hấp thu được, còn có tang thi cắn người mà Từ Từ nhắc tới xuất hiện trước khi mạt thế bùng nổ.
Phía sau hết thảy giống như đang cất giấu bí mật biến thế giới này thành bộ dáng hiện tại.
Nhưng Sở Nguyệt lúc này giống như đang chơi một trò chơi ghép hình, chỉ có được mấy mảnh ghép nhỏ, hoàn toàn không đoán được hình dáng ban đầu của bức tranh.
Sở Duyệt thở dài, lười đi vào vấn đề rối rắm này.
Cô chỉ là một người bình thường, không phải nhà khoa học cũng chẳng phải là lãnh đạo.
Nguyện vọng của cô chỉ có một, chính là tìm được ba mẹ, sau đó mang theo bọn họ hảo hảo sống sót ở mạt thế.
Về những điều này, chắc chắn phải có ai đó biết nhiều hơn và toàn diện hơn cô, vậy thì cô cần gì phải rối rắm, phải bận tâm đến những mảnh nhỏ đó ở đây?
Phất tay thu hồi đám quả cầu năng lượng, Sở Duyệt vào không gian, Cổn Cổn lại trở về ăn măng, thậm chí còn ăn kén chọn hơn để trả đũa..
Sở Duyệt cũng không quản nó, trở lại phòng ngủ trên xe nhà, đóng cửa lại, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Duyệt bò dậy trở lại căn nhà nhỏ, xung quanh vẫn tối đen như mực..
Sở Duyệt nhận mệnh thở dài một hơi, tinh thần phấn chấn bắt đầu chờ đêm dài qua.
Dù sao ở một mình cũng nhàm chán, Sở Duyệt dứt khoát triệu hồi lưỡi kiếm gió, không ngừng luyện tập phương pháp sử dụng nó.
Chẻ, chặt, đâm, trêu chọc, nhân bản...
Đến hừng đông, cô đã có thể điều khiển lưỡi gió cực kỳ mịn mượt.
Tùy tiện ăn chút cơm sáng, Sở Duyệt liền lái thuyền xung phong đi về phía núi non nơi xa, hôm nay cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thứ nước độc này.
Cùng lúc đó, ở một con đường quốc lộ trên cao nguyên cũng có một chiếc xe bắt đầu xuất phát trong tia nắng ban mai mờ nhạt.
Chiếc xe đã sớm không nhìn ra bộ dáng ban đầu, phần đầu xe bị móp méo, thân xe bê bết vết máu khô và vết bẩn, vừa thấy liền biết trên đường đi nó đã phải trải qua gian nan như thế nào.
Trong xe có hai người, một người phụ nữ trẻ tuổi, gầy gò, đầu tóc lộn xộn như chó gặm, tay cầm bản đồ, nghiêm túc nghiên cứu lộ tuyến.
Tuy bộ dạng lúc này của bà không được đẹp lắm, nhưng nhìn đường nét khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo có thể thấy được, bà nhất định là một người rất đẹp.
Người lái xe là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, mặt râu ria xồm xoàm, trông rất tiều tụy.
Người đàn ông trung niên lái xe, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt đường phía trước.
Lúc này không thể biết trước được điều gì, trên đường bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện thứ gì đó, hơn nữa mấy thứ kia càng ngày càng lợi hại, con đường càng ngày càng khó đi rồi.
Người phụ nữ đặt tấm bản đồ trong tay xuống, giận dữ nói với người đàn ông:
- Tôi đã nói không đi thảo nguyên, không đi thảo nguyên, ông lại càng muốn đi qua bên này, ông xem, bây giờ mới đi đến đâu? Nếu chúng ta đi từ tỉnh qua, bây giờ có khi chúng ta đã ở nơi đó.. Đường thảo nguyên quanh co như vậy, phải đi mất bao lâu? Như vậy thì bao giờ chúng ta mới đến Lan Thành!
Người đàn ông không quay đầu lại, chuyên tâm nhìn chằm chằm con đường trước mặt, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Vợ à, trước đó không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao? Tuy đường vòng điểm, nhưng trên thảo nguyên hẳn là không có nhiều tang thi, có thể bớt chút thời gian. Hơn nữa trạm xăng ở thảo nguyên, có cơ hội lấy được xăng cao hơn. Vợ, tôi biết bà nóng vội, tôi cũng gấp, nhưng nếu chúng ta không nghĩ biện pháp để tồn tại được, thì sao có thể đi tìm con gái?
Người phụ nữ tận lực đè nén bồn chồn trong lòng, không chỉ lo lắng, mỗi ngày trái tim của bà đều bị dày vò giống như bị ném vào chảo rán.
Kế hoạch ban đầu bị trì hoãn mấy ngày vì trời mưa rồi, hiện tại còn phải đi vòng xa như vậy, bà thật sự sợ con gái không đợi được đến lúc bọn họ tới đón.
Nhưng bà cũng biết chồng nói đúng, nhắm đôi mắt khô khốc, lại chậm rãi thở ra, nhẹ giọng nói:
- Thực xin lỗi, tôi biết ông nói đúng, nhưng tôi không khống chế được……
Người đàn ông gật gật đầu, ôn nhu nói:
- Không có việc gì, chúng ta đi dọc quốc lộ thêm một lúc là đến thảo nguyên, bà ngủ một lát đi, tối hôm qua một đêm không ngủ rồi.
Người phụ nữ gật gật đầu, nằm dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật hiện lên bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Thế giới đã biến thành bộ dạng này, nơi nơi đều là tang thi cùng quái vật ăn thịt người, con gái lại ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, ở ngoài tầm tay với của người làm ba mẹ như bọn họ.
Tại sao khi đó bọn họ lại cảm thấy con bé học đại học ở đó là chuyện tốt? Vì sao lại đồng ý để con bé đi học ở một nơi xa như vậy.
Lúc này bà chỉ có thể thời thời khắc khắc cầu nguyện tất cả thần phật mà bà biết:
Cầu xin phù hộ cho con gái bà, cầu cho con bé được bình bình an an! Cho dù bọn họ cuối cùng bọn họ không tới được chỗ con gái, cũng xin cho con bé được sống sót!
Duyệt Duyệt a! Con nhất định phải sống sót a!