Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199 - Nhìn Thấy Lời Nhắn Để Lại

Chương 199 - Nhìn thấy lời nhắn để lại
Chương 199 - Nhìn thấy lời nhắn để lại

Xe đang vào ngã rẽ, người đàn ông đã bắt đầu cho xe chạy vào đường quốc lộ dẫn đến thảo nguyên.

Người phụ nữ thở dài một hơi, bà nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, không bao lâu đột nhiên mở mắt.

Mấy ngày này, chỉ cần nhắm mắt lại, cho dù chỉ chợp mắt trong chốc lát, bà đều nhìn thấy con gái mình bị mắc kẹt trong đám tang thi, gọi bà đến cứu!

Bà biết đây là ác mộng của mình, nhưng cho dù biết cũng vô dụng, hiện tại không có máy bay, không có cao tốc, bọn họ muốn đi tìm con gái cũng chỉ có thể tự mình lái xe đến đó.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp của mình: Không cần cấp! Không cần cấp!

Không thể trút giận lên chồng mình được nữa, ông ấy cũng đang đau khổ như mình!

Đột nhiên một tấm bảng quảng cáo khổng lồ lóe lên bên ngoài cửa sổ, có người viết một dòng chữ lớn bằng sơn phun màu đỏ lên tấm bảng:

Sở Đại Hà, Duyệt Duyệt từ chỗ này trở về ngân hà loan.

Trong đầu người phụ nữ ngốc lăng một hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ngồi dậy, nhìn bảng quảng cáo bên ngoài cửa sổ, rồi hét lên:

- Dừng xe! Sở Đại Hà, mau dừng xe!

Người đàn ông lái xe đạp phanh gấp, ngừng xe lại, quay đầu, nôn nóng hỏi:

- Làm sao vậy? Vợ?

Người phụ nữ run rẩy, chỉ vào biển quảng cáo vừa đi qua, nước mắt trào ra giống như những hạt châu thi nhau rơi xuống, run rẩy nói:

- Ông xem…… ông xem, có phải Duyệt Duyệt hay không? Đó có phải Duyệt Duyệt viết hay không?

Người đàn ông nhìn theo hướng ngón tay người phụ nữ chỉ, cũng nhìn thấy hàng chữ lớn trên biển quảng cáo.

Khóe miệng của ông không tự chủ được mà mở rộng, trong mắt hiện lên nước mắt, ông gật đầu liên tục khẳng định nói:

- Đúng! Đúng đúng! Nhất định đúng! Ngoại từ tôi, còn có ai tên Sở Đại Hà ở ngân hà loan? Khẳng định là Duyệt Duyệt! Không hổ là con gái của chúng ta, tự mình có thể trở lại! Thật thông minh, biết ba mẹ sẽ đi tìm con bé, liền lưu lại tin tức cho chúng ta.

- Chồng à! Duyệt Duyệt còn sống! Con bé còn sống……

Người phụ nữ muốn cười, nhưng lại không ngăn được dòng nước mắt đang trào ra.

Bà giơ tay che mặt mình, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn người đàn ông còn đang ngơ ngác nhìn biển quảng cáo, quát:

- Còn thất thần làm gì? Quay đầu a! Con gái trở về tìm chúng ta, chúng ta còn không nhanh trở về!

Sở Đại Hà gật đầu lung tung:

- Đúng đúng đúng, quay đầu, quay đầu, Duyệt Duyệt từ nơi này trở về nhà, con bé về nhà! Duyệt Duyệt, chờ ba a, ba mẹ nhanh chóng trở về tìm con.

Chiếc xe r rách nát lại quay đầu, lao về phía trước, đi dọc theo quốc lộ hướng về phía mặt trời mọc, giống như đang hướng về một tia hy vọng đỏ rực.

Giữa trưa, cuối cùng Sở Duyệt đã đặt chân đến quốc lộ, cô lấy một chiếc xe việt dã từ trong không gian ra, lái xe hướng về phía cao nguyên.

Cô không chắc ba mẹ đã đi con đường nào, nhưng lấy hiểu biết của cô về hai người, hơn phân nửa sẽ chọn con đường tiến thẳng về phía thảo nguyên kia.

Nếu bọn họ đi đường này, khẳng định sẽ nhìn thấy lời nhắn mà cô để lại lúc trước.

Nhưng chỉ sợ bọn họ nóng vội một hai phải xông vào chỗ đông người, hiện tại Sở Duyệt cũng có chút rối rắm, không biết nên đuổi theo hướng nào.

Nhưng theo bản năng cô vẫn đi về hướng thảo nguyên.

Con đường này có rất nhiều biển quảng cáo mà cô để lại lời nhắn, chắc chắn bọn họ có thể nhìn thấy một cái.

Nếu đi hết đoạn đường này mà cô không gặp được bọn họ, tức là bọn họ không đi đường này mà lựa chọn đi qua các tỉnh, thì cô sẽ quay lại đuổi theo đường đó.

Ba mẹ, hai người nhất định phải đi đường này!

Bởi vì trận mưa độc kia, có rất nhiều người vốn trốn trong nhà người, đã phải rời chỗ trú ẩn, kết thành đội nhóm chạy đến căn cứ.

So với lúc cô trở về, trên đường đã có rất nhiều xe đi lại, mỗi chiếc đi qua, Sở Duyệt đều dùng tinh thần lực quét qua.

Từ giờ trở đi, bất cứ chiếc xe nào đi qua cũng có thể là ba mẹ cô, vì vậy mà cô không dám lơi lỏng một giây phút nào.

Buổi chiều, ánh mặt trời dần xuống núi, Sở Duyệt cau mày, từ từ dừng xe dưới rặng mây đỏ trên bầu trời.

Trước mặt có mấy chiếc xe dừng ở đó, phần lớn người trong xe đều đã xuống xe, mang vẻ mặt bất an đứng ven đường nhìn cảnh tượng rất đồ sộ phía trước.

Ở phía trước đoàn xe, một đàn ếch xanh có hình thù kỳ lạ đang nhảy qua đường, như một dòng nước lũ cản đường đoàn xe.

Hiện tại đã là tháng 11, thời tiết lại đột nhiên chuyển lãnh, mấy thứ này vốn dĩ đã ngủ đông, nhưng lúc này chúng nó lại kết bè kết đội xuất hiện ở chỗ này, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy sợ hãi?

Liền tính là mạt thế, tập tính cơ bản của động vật chưa thay đổi.

Hôm nay đã lần thứ tư cô nhìn thấy đám động vật đó lớn lớn bé bé thi nhau tiến về phía tây.

Ngày thường đám động vật biến dị nhìn thấy đoàn xe, đều hận không thể một ngụm nuốt xuống mỹ vị, mà hôm này nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần, chỉ lo chạy vội về phía tây.

Chuyện này không thích hợp!

Không biết chúng nó bị thứ gì bên kia hấp dẫn, hay là……

Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn rặng mây đỏ đầy trời, có chút không bình thường, có lẽ nguy hiểm chân chính ở ngay dưới chân bọn họ!

Đám kia ếch xanh đi qua, mọi người vội leo lên xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này, từng đợt từng đợt này, thật sự làm người ta cảm thấy hoảng loạn bất an.

Sở Duyệt mím môi đi theo đoàn xe tiến về phía trước, nhân cơ hội chiếc xe phía trước mắc sai lầm mà vượt qua xe, khiến người ngồi trong xe phía sau hét lên chửi bới.

Bỏ lại những người kia thanh âm phía sau, Sở Duyệt tiếp tục chuyên tâm lên đường, cô phải tranh thủ đi được càng nhiều càng tốt, trước khi xảy ra tai nạn gì đó, sau này có lẽ con đường phía trước sẽ không dễ dàng như vậy!

Rất nhanh trời đã tối đen, đột nhiên Sở Duyệt cảm thấy xe mất kiểm soát, cô đột ngột dừng xe bên đường, chiếc xe phía sau không dừng lại mà tông mạnh vào mông xe cô khiến cả người Sở Duyệt lao về phía trước, đập vào tay lái.

Nhưng lúc này không có ai quan tâm đến điều này, mọi thứ xung quanh đều rung chuyển dữ dội, sỏi đá không ngừng lăn từ trên sườn đồi xuống.

Sở Duyệt đẩy mở cửa xe, nhìn vết nứt giữa núi càng ngày càng lớn, con đường trước mặt sụp đổ, một chiếc xe đỗ ở đó cũng rơi xuống.

Là động đất!

Sở Duyệt biết sau mưa to sẽ có động đất, nhưng cô không biết thời gian cụ thể, động đất lại xảy ra ở các nơi khác nhau, đến hôm nay khi nhìn thấy đám động vật chạy trốn và đám mây đỏ dị thường trên bầu trời, cô mới cảm thấy có thể nơi này sẽ có một trận động đất.

Lại không nghĩ tới, động đất đến đến nhanh như vậy!

Bình Luận (0)
Comment