Mặt đất dưới chân vẫn còn rung chuyển, trên sườn núi thỉnh thoảng có những khối đất đá lớn sụp đổ xuống, nhìn xung quanh, những ngọn núi nhấp nhô dữ dội, cây cối nhà cửa bị phá hủy trong nháy mắt, như thể bị xé toạc.
Cả thế giới dường như đang sụp đổ!
Cấu trúc địa chất ở đây khá đặc biệt, cả ngọn núi đều được tạo thành từ hoàng thổ chồng chất.
Mấy ngày hôm trước mưa to liên tục đã làm cho đất ở nhiều vị trí trở nên tơi xốp, trên đường thường xuyên xuất hiện hiện tượng lở đất.
Trận động đất lúc này càng tăng thêm lực tác động làm đất đá sụp đổ xuống, những dãy núi lớn tiếp tục sụp đổ, như muốn nuốt chửng mọi dấu vết của con người nơi này.
Những người trong xe đều đi xuống, đứng trên đường, mặt đất rung chuyển làm bọn họ không thể đứng vững, chỉ có thể lắc lư bám chặt vào chiếc xe, nửa nằm sấp, run rẩy núp sau thùng xe.
Trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên, con người nhỏ bé đến mức không so bằng loài kiến.
Sở Duyệt nhìn thấy sỏi đá từ trên núi rơi xuống như mưa, cô nhất thời muốn trốn vào không gian, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Vào không gian thì như thế nào, lúc đi ra ngoài vẫn phải đối mặt với chuyện này, hiện tại không có thứ gì uy hiếp đến tánh mạng, cô vẫn nên nghĩ cách trốn trước.
Giống như mọi người, cô núp sau thùng xe việt dã, cố gắng tránh những đất đá bay tới.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một giờ, có lẽ chỉ có vài phút, đại địa trấn rốt cuộc chấm dứt.
Sở Duyệt lắc lắc đầu đầy bụi đất, từ trên mặt đất bò dậy.
Nhìn thời gian, quá trình mà cô cảm thấy dài dằng dặc như vậy, thực chất chỉ kéo dài khoảng mười phút.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, những ngọn núi đã thay đổi đến mức làm người ta không thể nhận ra.
Phần lớn ngọn núi đã sụp đổ, để lộ hoàng thổ trơ trụi bên trong.
Có rất nhiều con đường đã bị hư hại, một số đoạn bị sập do động đất, một số thì bị đất đá vùi lấp bên dưới.
Người chung quanh cũng lục tục bò dậy, có vài người bị xe lật đè lên không thể đứng dậy được nữa.
Mọi người nhìn sự tàn phá sau trận động đất, đều may mắn khi bản thân có thể tránh thoát một kiếp, đồng thời cũng bi ai phát hiện, con đường trước sau đều đã chặt đứt, bọn họ không thể lái xe đi ra khỏi nơi này.
Sở Duyệt cúi đầu nhìn thoáng qua xe việt dã, tuy có chút luyến tiếc, nhưng cô vẫn không thu nó vào không gian.
Cô kéo ba lô ra khỏi xe, đeo lên lưng, nhìn xung quanh, tìm một chỗ ổn định hơn một chút rồi bắt đầu leo lên núi.
Những người phía sau nhìn thấy, có người cũng thu thập lại đồ đạc trên xe.
Đường đều bị hỏng rồi, xe không thể đi tiếp, bỏ xe là chắc chắn.
Trận động đất lớn như vậy, ai biết liệu có còn dư chấn hay không, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.
Có nhiều người lại không tính toán rời đi, mà mở cửa trốn vào trong xe, nhìn đám người đang thu dọn đồ đạc như mấy kẻ ngốc.
Trời sắp tối rồi, mặc dù xung quanh không có tang thi, nhưng những thứ như vậy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ đâu.
Lúc này mà rời đi, vùng hoang vu dã ngoại này, nếu gặp phải thứ gì đó, ngay cả chỗ trốn cũng không có.
Hơn nữa trời tối, trên núi khắp nơi đều là đất đá có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, không cẩn thận một chút sẽ lăn từ trên núi xuống, lúc này rời đi không phải là đi chịu chết sao?
Còn không bằng leo lên xe ngủ một đêm, buổi sáng ngày mai lại đi, ít nhất còn có chỗ qua đêm.
Sở Duyệt không quản đám người phía sau, chỉ cố gắng hết sức leo lên sườn núi, lúc này cô đang rất lo lắng.
Đường bên này không thể lái xe, hiện tại cô chỉ có thể từng bước từng bước leo ra khỏi ngọn núi hỗn độn này.
Trận động đất với biên độ lớn như vậy, chắc chắn khu vực ảnh hưởng cũng rộng, nếu ba mẹ cô cũng nằm trong phạm vi động đất, không biết bọn họ có thể may mắn tránh thoát hay không.
Đối mặt với tang thi, ít nhất nhân loại còn có một cơ hội phản kháng, nhưng đối mặt với thiên tai động đất, cũng chỉ có thể đánh cuộc vào vận khí.
Nếu ba mẹ cô không cẩn thận bị đá lở đè thì làm sao bây giờ?
Nếu bọn họ bị đá vụn đụng bị thương thì làm sao bây giờ?
Sở Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nôn nóng, cô phải nhanh chóng quét qua con đường này một lần.
Lúc này là lúc Sở Duyệt hy vọng ba mẹ không đi con đường này hơn bao giờ hết, hy vọng bọn họ trực tiếp đi qua Hồng tỉnh tới Hữu tỉnh.
Ít nhất không ở vùng núi, cho dù gặp phải động đất, hệ số nguy hiểm cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Sở Duyệt chạy nhanh về phía trước dọc theo triền núi, có dị năng hệ tốc độ thêm vào, cô chạy trên sườn núi giống như đang vượt nóc băng tường, người phía sau chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng chạy như bay ở trong núi.
Hoàng hôn dần buông xuống, Sở Duyệt đã đi được hơn mười km, chung quanh là một mảnh yên tĩnh, giống ở như mảnh đất rộng lớn này chỉ còn lại một mình cô.
Lau mồ hôi trên thái dương, Sở Duyệt thở dốc một chút rồi ngừng lại.
Như vậy không được!
Tuy cô chạy nhanh, điều kiện đường đi quá tệ.
Hơn nữa cô vẫn luôn dùng tinh thần lực rà quét xe trên mặt đường, tra xét thử xem người bên trong có phải ba mẹ cô hay không, kể cả những chiếc đã bị lật hoặc bị chôn vùi dưới đất đá.
Trên mặt đường còn tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng những chiếc xe bị chôn vùi dưới lớp đất đá, thì cô phải chia tinh thần lực thành những sợi mỏng, chui qua khe bùn đất để đi vào trong mới có thể nhìn thấy, rất tốn sức.
Cứ như vậy, cô căn bản không thể chuyên tâm nhìn đường, rất nhiều lần cô thiếu chút nữa dẫm hụt mà ngã xuống.
Không nên thất vọng hay là may mắn, dọc theo đường đi Sở Duyệt đều không nhìn thấy bóng dáng ba mẹ.
“ọt…… ọt……”
Trong bụng truyền đến một trận tiếng kêu vang dội, Sở Duyệt sờ sờ bụng, ngày hôm nay cô đều tùy tiện ăn chút gì đối phó, đến giờ cũng nên ăn chút gì đó.
Ý niệm vừa động, Sở Duyệt đi vào không gian, tùy tiện lấy một hộp cơm ăn.
Cô vừa ăn cơm, vừa nghĩ cách, di chuyển đồ vật trong không gian, muốn tìm công cụ tiện tay giúp cô đi qua đoạn đường này, để cô có thể tập trung tinh lực rà quét mặt đường.
Chỉ là tìm tới tìm lui, tựa hồ đều không có thứ gì thích hợp.
Cơm nước xong, Sở Duyệt gặm một túi thịt khô, chậm rãi đi đến bờ hồ đối diện, suy nghĩ chuyện này.
Ở phía bên kia hồ, Cổn Cổn lại nhảy lên nhảy xuống trong rừng trúc, dẫm lên những cây trúc giống như đi trên đất bằng, tốc độ của nó rất nhanh.
Sở Duyệt nhai một miếng thịt khô trong miệng, hơi nhướng mày.
Nghe nói, tổ tiên của Cổn Cổn, hình như từng là tọa kỵ của người kia?