Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201 - Gặp Nạn

Chương 201 - Gặp nạn
Chương 201 - Gặp nạn

Trong màn đêm đen, trên vùng đất rộng lớn, một bóng dáng tròn trịa mạnh mẽ mượt mà đang chạy nhanh, đôi mắt trong xanh sáng ngời, bộ lông bông xù bị gió thổi bay tứ tung, một cô gái nhỏ đang dính trên lưng.

Cô gái ôm cổ nó, nhắm hai mắt, chuyên tâm dùng tinh thần lực đi rà quét con đường phía dưới.

Còn thường thường tranh thủ cơ hội khen nó, thành ý mười phần:

- Oa, Cổn Cổn, ngươi thật tuyệt a! Chạy nhanh như vậy, ổn như vậy! Lợi hại hơn ta nhiều, trách không được có thể làm tọa kỵ của chiến thần a!

Cổn Cổn bị Sở Duyệt khen đến mức IQ rớt tuyết, nó đột nhiên tăng tốc nhanh hơn.

Ai nha! Nhân loại này đối với nó thật sự quá tốt!

Chẳng những mang nó ra ngoài chơi, cho phép nó chạy thỏa thích, lại còn thừa nhận không lợi hại bằng nó.

Nó đương nhiên lợi hại hơn cô nha!

Bất quá, ai là chiến thần a?

Mặc kệ, dù sao nói lão tử thực trâu là được!

Sở Duyệt cưỡi trên người Cổn Cổn, khen nó không phải là giả.

Tên nhóc đại khả ái này chạy rất nhanh, có thể hình dung là nhanh như chớp, có khi còn nhanh hơn lái xe một chút, lúc đầu tinh thần lực của cô thiếu chút nữa còn không đuổi kịp nó.

Chạy hơn nửa đêm, Cổn Cổn đã mang theo Sở Duyệt chạy được hơn hai trăm km, tình hình đường xá bên này rõ ràng tốt hơn bên kia rất nhiều.

Có lẽ ngọn núi mà cô đứng trước đó là trung tâm trận động đất, một đường này đều không phát hiện ra tung tích ba mẹ, Sở Duyệt cũng có chút yên tâm.

Đưa Cổn Cổn về không gian, Sở Duyệt khen thưởng nó một quả táo lớn, Cổn Cổn ôm quả táo bắt đầu gặm “crack crack”, kêu một tiếng thật thơm!

Sở Duyệt nhìn nhìn, cũng nhịn không được mà cầm một quả táo, cả người dựa vào Cổn Cổn, gặm.

Sở Duyệt còn chưa gặp hết quả táo, đã dựa vào người Cổn Cổn ngủ rồi.

Tinh thần lực điên cuồng tiêu hao hơn nửa đêm, cô thật sự cũng có chút mệt.

Ở một nơi cách vị trí Sở Duyệt tiến vào không gian đại khái khoảng mười km, nơi này cũng bị ảnh hưởng bởi trận động đất.

Mặt đường nứt ra rất nhiều vết nứt, một chiếc xe bẩn hề hề đâm vào lan can bên đường.

Sở Đại Hà ngồi trên đường, cả người và mặt đều là máu tươi, mặt đường bên dưới người ông cũng nhuộm đỏ máu tươi.

Ông vừa chảy nước mắt vừa run rẩy, gắt gao ôm chặt vợ trong lòng ngực.

Gương mặt bà đã tái nhợt, trên bụng có một miệng vết thương thật dài, một mảnh thanh chắn ngang của lan can quốc lộ cắm trên đó.

- Duyệt Duyệt…… Duyệt Duyệt……

Người phụ nữ hơi thở mong manh, nhỏ giọng gọi bảo bối trong lòng mình.

- Vợ à! Vợ! Tỉnh lại, bà sẽ không sao, bà phải cố lên! Bà sẽ khỏe lên! Chúng ta cùng đi tìm Duyệt Duyệt a!

Người đàn ông ôm người vợ đang dần lạnh đi trong lòng ngực, nước mắt giàn giụa, dùng sức gọi tên vợ mình.

Trong lòng ông rõ ràng đã biết vợ mình sắp không được, nhưng ông không muốn tin.

Hai người bọn họ có thể đi xuyên qua đám tang thi, bọn họ cũng có thể trốn thoát khỏi miệng con quái vật chạy nhanh kia.

Vì sao lại ở chỗ này, vì sao lại ở lúc mới có tin tức của con gái, lúc sắp tìm được con bé, lại muốn mang bà ấy đi?

Đều là ông sai! Đều là ông sai!

Lúc động đất xảy ra, mặt đường bỗng nhiên phập phồng giống như sóng nước, ông không kịp dừng xe, nên đã tông vào lan can bên đường.

Ghế phó lái đâm xuyên qua lan can, vợ cũng bị thanh chắn lan can đâm vào bụng.

Thật vất vả mới cắt được thanh chắn ra, mang vợ ra khỏi xe, nhưng ông lại không dám rút thanh chắn trên bụng vợ ra.

Không có bác sĩ không có thuốc, nếu rút thanh chắn ra, chỉ khiến vợ ông chết nhanh hơn mà thôi.

Nhưng cho dù không rút, sinh mệnh của vợ ông cũng đang dần cạn kiệt, ông có thể cảm giác được mình đang dần dần mất đi bà.

Ông biết hiện tại bà đang rất đau, rất đau, mà ông lại không thể làm được điều gì.

- Sở Đại Hà, tôi không chịu nổi nữa, ông…… đáp ứng tôi, nhất định…… phải tìm được Duyệt Duyệt, nhất định phải…… tìm được con bé!

Người phụ nữ đã không thể mở được mắt, dùng chút sức lực cuối cùng dặn dò Sở Đại Hà.

- Vợ! Vợ!

Sở Đại Hà ôm bà, dùng sức ôm, cô gắng làm cho cơ thể bà ấm lại.

- Đừng…… Sợ! Liền tính…… tôi chết đi, tôi…… Cũng sẽ…… luôn ở bên cạnh…… ông.

Người phụ nữ nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu tan rã, bà không kiên trì được nữa.

Thực xin lỗi, bảo bối, mẹ không thể tới tìm con nữa.

- Tư Du! Tư Du! Bà cố gắng thêm một chút, chống đỡ thêm một chút a! Nếu bà đi, Duyệt Duyệt sẽ không có mẹ, tôi biết giải thích với con bé thế nào? A……

Người đàn ông gục xuống khóc lớn, không quan tâm lúc này mình đang ở nơi hoang dã, có nguy cơ bị tang và động vật biến dị tấn công bất cứ lúc nào.

Sở Duyệt đang ngủ say trong không gian đột nhiên giật mình mà tỉnh dậy.

Bình Luận (0)
Comment