Vừa rồi hình như cô nghe thấy giọng nói của ba.
Là ảo giác sao?
Không có khả năng!
Cả hai đời cô chưa từng gặp qua ảo giác như vậy.
Nhất định là ba!
Sở duyệt ra khỏi không gian, nhìn mọi nơi xung quanh, cả vùng hoang vu an tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, không có âm thanh nào khác.
Tinh thần lực nhanh chóng tản ra bốn phía, bỗng nhiên trong tiếng gió còn loáng thoáng có tiếng khóc truyền đến.
Cô nhìn thấy, là ba ở đang ôm mẹ khóc!
Mẹ bị thương!
Mẹ sắp không được!
- Cổn Cổn!
Sở duyệt vội vàng mang Cổn Cổn ra tới, chỉ về hướng ba mẹ cô, rồi nói Cổn Cổn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bên đó.
- Mau! Cổn Cổn, cầu xin ngươi!
Cổn Cổn có thể cảm nhận được lo lắng của sở duyệt lúc này, lông trên người run run, dùng tốc độ chạy nhanh như bay xông ra ngoài, giống như một đạo tia sét.
Vài phút sau, bóng dáng của ba sở đã xuất hiện trong tầm mắt của sở duyệt.
- Ba! Mẹ!
Từ rất xa, sở duyệt đã lên tiếng hét to, hai đời, cô rốt cuộc có thể nhìn thấy bóng dáng ba mẹ.
Lúc này Sở Đại Hà còn đang đắm chìm trong bi thương, gào khóc, căn bản không nghe thấy tiếng hét của sở duyệt.
- Duyệt Duyệt!
Người phụ nữ trong lòng ngực người đàn ông bỗng nhiên mở hai mắt, một bàn tay nâng lên gao nắm tay áo người đàn ông.
- Sở Đại Hà, đừng gào…… Là…… Là Duyệt Duyệt!
Người đàn ông bất ngờ nghe thấy tiếng la của vợ thì liền sửng sốt, ngừng khóc, nghiêng tai lắng nghe, ở nơi hoang vu này có từng tiếng hét vọng tới:
- Ba! Mẹ!
Là Duyệt Duyệt! Là tiếng của bảo bối!
Phản ứng của vợ ông còn nhanh hơn, giãy giụa muốn đẩy người đàn ông ra, trong miệng yếu ớt lẩm bẩm:
- Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt……con ở đâu?
- Mẹ!
Trong nháy mắt Sở duyệt đã chạy tới bên cạnh ba mẹ, lúc nhìn thấy bộ dáng của mẹ mình.
- Mẹ!
Giọng Sở duyệt run rẩy, vội vàng bổ nhào tới bên cạnh ba mẹ mình, nước mắt trào ra.
Mẹ cô bị thương quá nặng!
Bà đau đớn biết bao!
Không kịp nghĩ nhiều, sở duyệt vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương trên người mẹ, từng điểm sáng hệ chữa lành màu trắng trong lòng bàn tay điên cuồng trào ra, nhanh chóng chui vào trong thân thể mẹ cô.
Sau khi ánh sáng trắng chui vào trong cơ thể mẹ sở duyệt, nó tiến về phía miệng vết thương, nhanh chóng chữa lành vết thương bị rách của mẹ cô.
- Ba, giúp con rút nó ra!
- Không thể rút, duyệt nhi! Chúng ta không có bác sĩ không có thuốc, rút ra, mẹ con sẽ chết.
Sở Đại Hà nào dám rút thanh sắt này ra, mới động một chút mà máu đã trào ra, nếu rút ra, Tư du sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
- Ba, con có dị năng chữa khỏi, mau rút a! Thanh chắn này đang ngăn cản vết thương của mẹ khép lại! Mau nha!
Sở duyệt dùng hết toàn lực phát ra dị năng chữa khỏi, chung quanh miệng vết thương đang dần khép lại, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lành lại.
Sở Đại Hà do dự một giây, nhìn sở duyệt lại nhìn vợ mình trong lòng ngực.
Được rồi, cho dù không rút, vợ ông cũng sẽ không gắng được lâu, ông cũng tin tưởng con gái mình
Sở Đại Hà cắn răng, run rẩy rút thanh chắn trên bụng mẹ sở Nhậm Tư Du ra.
Máu đột nhiên phun ra, phun lên đầy mặt Sở Đại Hà cùng sở duyệt, Sở Đại Hà vội vàng duỗi tay bịt, lại bị sở duyệt quát:
- Ba, ba bỏ tay ra đi, đó đều là máu ứ đọng trong bụng mẹ, phải bài xuất ra!
Sở Đại Hà nghe xong, cau mày có chút không biết làm sao, đành phải thu trở về, nhìn luồng ánh sáng trắng trong lòng bàn tay sở duyệt cùng miệng vết thương trên bụng vợ mình dần dần khép lại.
- Duyệt Duyệt! Thật tốt! Mẹ, rốt cuộc…… Tìm được…… con……