Nhậm Tư Du yếu ớt nhìn con gái mình, khóe miệng nở nụ cười mỹ mãn.
Thật tốt!
Bà còn tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp lại con gái!
Bà giơ tay muốn chạm vào con gái, nhưng tay nâng đến một nửa, liền rơi xuống.
Bà không còn sức lực, trong thân thể giống như có một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào, dần sưởi ấm cơ thể lạnh như băng của bà..
Loại cảm giác này giống như khi còn nhỏ, bà được nằm trong lòng ngực của mẹ, thật thoải mái, khiến cơn đau đến mức sống không bằng chết từ miệng vết thương dần dần biến mất.
Nhưng bà biết, bà sắp không xong.
Bàn tay vô lực rơi xuống, ánh mắt tham luyến nhìn khuôn mặt con gái, rồi dần dần nhắm lại.
Một giọt nước mắt lớn rơi từ trên khóe mắt xuống, biến mất vào mái tóc dơ loạn.
- Vợ!
- Mẹ
Vì sao?
Vì sao, rõ ràng vết thương đều đã khép lại rất nhanh, mà hơi thở và nhịp tim của mẹ lại càng ngày càng yếu!
- Mẹ, không cần…… Không cần…… Cầu xin người! Đừng bỏ con lại! Thật vất vả…… Thật vất vả con mới tìm được người!
Sở Duyệt dùng hết toàn lực phát ra dị năng chữa khỏi, miệng vết thương trên người Nhậm Tư Du nhanh chóng khép lại, bao gồm cả vết thương trên ổ bụng cùng vùng lá nách bị rách.
Nhưng đôi mắt mẹ cô vẫn nhắm chặt, hơi thở ngày càng yếu đi, gần như sắp tắt hẳn.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Miệng vết thương đều đã lành, nhưng Sở Duyệt vẫn vận chuyển dị năng vào cơ thể mẹ cô.
- Làm ơn, cứu mẹ ta, cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi cứu bà ấy,.
Nước mắt Sở Duyệt không ngừng rơi, cô không biết nên cầu cứu ai bây giờ.
Dị năng chưa khỏi có ích lợi gì, vì sao vẫn không cứu được mẹ cô.
- Vợ! Vợ à, bà đừng ngủ nha! Bà mở to mắt nhìn Duyệt Duyệt, vợ! Chúng ta là người một nhà, không thể thiếu một ai.
Sở Đại Hà khóc đến rối tinh rối mù, vừa lau mặt, vừa bóp miệng vợ, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho bà.
Bỗng nhiên tay Sở Duyệt chạm xuống đất, bàn tay dính dính, tất cả đều là máu.
Cô cẩn thận nhìn lại vũng máu lớn trên mặt đất, rồi nhìn bộ dáng đã gầy ốm đi rất nhiều của ba mẹ mình, đột nhiên nhanh trí!
Có lẽ mẹ cô suy yếu như bây giờ không phải vì miệng vết thương, là bởi vì mất máu quá nhiều hoặc là dinh dưỡng không đủ, mới tạo thành như vậy?
Cô không có máu để truyền cho mẹ, cô có cùng nhóm máu với ba, nhưng không cùng nhóm máu với mẹ.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, mím môi lấy từ trong không gian ra một lọ đường glucose cùng ống tiêm truyền dịch, dựa vào chút ký ức ít ỏi đã từng xem qua truyền dịch trước đó, vụng về nối ống tiêm vào bình truyền dịch, để Cổn Cổn cầm chai truyền dịch cho cô, sau đó xé tay áo của mẹ cô, rồi cắm kim vào mạch máu lớn trên cánh tay bà.
So với việc với ngồi chờ chết, không bằng coi ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, hy vọng suy đoán của cô là đúng!
Một kim này của Sở Duyệt đâm còn tính là chuẩn, nước đường theo ống tiêm từ chút từng chút tiến vào thân thể mẹ sở.
Sở Đại Hà cùng con gái nín thở, chăm chú theo dõi động tĩnh của mẹ Sở.
Bọn họ đều không phải bác sĩ, không biết như vậy có thể nổi lên tác dụng hay không, trong lòng bọn họ đều cầu xin tất cả chư thiên thần phật, hy vọng làm như vậy sẽ hữu dụng.
Cổn Cổn cầm bình truyền dịch, ngoan ngoãn đứng phía sau Sở Duyệt, bồi cô cùng người đàn ông xa lạ kia cùng bảo vệ mẹ Sở.
Nó không hiểu đang có chuyện gì, nhưng nó có thể cảm giác được hiện tại Sở Duyệt rất khó chịu, rất nôn nóng, nó cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô như vậy.