Một lát sau, Sở Duyệt kinh hỉ phát hiện hơi thở của mẹ cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhịp tim cũng dần có lực hơn.
Biện pháp này có tác dụng!
May mắn trước đó cô từng càn quét qua một phòng khám, thu một số thiết bị chữa bệnh, thật sự quá tốt.
Nhìn cơ thể vợ mình chậm rãi khôi phục sinh cơ, Sở Đại Hà hơi hơi thả lỏng người, cảm thấy có chút không nhịn được nữa.
Cả người ông lung lay hơi ngả ra sau, ông nhanh chóng ngồi ổn định lại, ôm sát vợ mình, ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt nói:
- Duyệt Duyệt, con dùng dị năng trị cho ba chút chút! Ba…… Đau đầu dữ dội a.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện không phải tất cả vết máu trên mặt ba cô đều là của mẹ, trên trán ông có một vết thương lớn, phần lớn máu trên mặt chảy ra từ đó.
Tuy vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng khu vực xung quanh vết thương lại sưng tấy nghiêm trọng, miệng vết thương máu thịt mơ hồ, chỉ nhìn thôi mà Sở Duyệt cũng cảm thấy đau đớn.
- Ba ba, sao ba không nói sớm a? Thực xin lỗi ba, con không nhìn thấy! Ba còn bị thương chỗ nào không?
Sở Duyệt khóc lóc hỏi ba mình, vươn tay, đè lên miệng vết thương của ông, ánh sáng của dị năng chữa khỏi nháy mắt bao trùm nơi đó.
Sở Đại Hà chỉ cảm thấy có một cổ mềm nhẹ tê dại đi qua, vốn dĩ vết thương đã đau đến chết lặng, thế nhưng lúc này lại không cảm thấy đau đớn gì nữa.
Ông giơ tay sờ lên trán, nơi đó đã là một mảnh trơn bóng, như thể ông chưa từng bị thương.
Ông không tự chủ được mà nhếch miệng cười nói:
- Dị năng này của con gái thật tốt! Quả thực giống như thần y! Ai nha, bảo bối đừng khóc nha! Ba không sao, đầu chỉ bị đụng một chút mà thôi.
Ông nhìn con gái nhỏ đang ngồi trước mặt mình khóc không ngừng, giọng nói cũng có chút run rẩy, bảo bối của ông, chắc chắn đã phải ăn rất nhiều khổ sở, mời tìm được bọn họ.
Chỉ mới tách ra ngắn ngủn hơn nửa tháng, nhưng đối với vợ chồng ông mà nói, một ngày giống như một năm, dày vò cực độ!
Còn may, ông trời phù hộ, bảo bối của bọn họ rốt cuộc có thể bình bình an an trở về bên cạnh bọn họ.
Người một nhà rốt cuộc đã được đoàn tụ!
- Ai! Duyệt Duyệt nha!
Sở Đại Hà duỗi tay sờ sờ đầu tâm can bảo bối của mình, trong mắt cũng trào ra nước mắt, một lần nữa được chạm vào con gái, cảm giác này giống như nằm mơ vậy.
Ngay hôm sau khi tang thi bùng nổ, ông và vợ thu dọn đồ dùng, mang theo vật tư lên đường đi về phía bắc tìm con gái.
Một đường tới đây, hai vợ chồng mặc kệ tất cả mọi thứ, không ngừng tiến về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy con gái, bao nhiêu lần suýt chút nữa đã táng thân dưới miệng tang thi.
Sau khi ông bị tang thi cào bị thương, sốt cao hôn mê hai ngày, lúc tỉnh lại sức lực lớn hơn bình thường vài lần.
Chỉ sau này khi gặp được những người khác, mới biết được ông đã thức tỉnh dị năng hệ lực lượng. Trong lòng ông mừng thầm, cho rằng sau này khi gặp phải tang thi, ông cũng có thể đối phó được. Không nghĩ tới càng ngày càng tang thi càng mạnh hơn, con đường sau đó càng ngày càng khó đi.
Nhưng giờ thì ổn rồi, con gái đã trở lại, còn thức tỉnh dị năng chữa khỏi, cứu hai vợ chồng ông, thật sự quá tốt!
Sở Đại Hà duỗi tay ôm chầm lấy con gái, Sở Duyệt vòng qua mẹ, cũng ôm lấy ba, dựa đầu vào vai ba mình, một nhà ba người ôm nhau ở nơi hoang vu này.
Tuy không nói một câu, nhưng cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn đọng lại giữa ba người chính là điều mà Sở Duyệt tâm tâm niệm niệm cả hai đời.
Sở Đại Hà nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch bình, thật không nghĩ tới Duyệt Duyệt còn có thứ này.
Di?
Nhưng sao lại ông có cảm giác cái giá đặt bình truyền dịch có chút không thích hợp a?
Xung quanh tối om, nương theo ánh sao mờ nhạt, Sở Đại Hà cau mày nhìn kỹ lại, rốt cuộc đã thấy rõ cái giá để bình truyền dịch sau lưng Sở Duyệt.
Trong nháy mắt, ông mở to hai mắt nhìn, kia đâu phải cái giá a!
Đó là một con gấu trúc siêu lớn a!