Cổn Cổn vốn vẫn luôn cúi đầu nhìn Sở Duyệt, cảm giác được ánh nhìn của Sở Đại Hà, nó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Đại Hà “Be be” một tiếng.
Sở Đại Hà bị đôi mắt sáng ngời của Cổn Cổn dọa cho sợ tới mức giật mình một cái, rồi lại nghe thấy tiếng kêu kiều kiều nộn nộn “Be be” của nó giống như nghe thấy tiếng sét..
Vì sao con gấu trúc này lại mang đến cho ông một loại cảm giác như King Kong Barbie?
(King Kong Barbie: gương mặt đáng yêu nhưng thân hình thì cuồn cuộn cơ bắp)
Sở Duyệt nghe thấy tiếng Cổn Cổn thì liền ngẩng đầu, thấy ba cô đang nhìn Cổn Cổn với bộ dạng giống như bị dọa cho sợ ngây người, liền vội vàng nói:
- Ba ba, đừng sợ! Nó là Cổn Cổn, là sủng vật con nuôi. A không đúng, hiện tại nó là bạn của con,.
Vừa rồi là do cô quá nóng nảy, chưa tới kịp giới thiệu ba với Cổn Cổn, nhìn thấy một con da thú siêu to lớn đứng cạnh ông như vậy, ai mà không sợ?
Cho dù nó chỉ là một con gấu trúc.
Sở Đại Hà nhất thời không kịp phản ứng lại, ông có thể nhìn ra được con gấu trúc này không có ác ý đối với bọn họ, thậm chí nó vẫn luôn ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Duyệt cầm bình truyền dịch, mà không hề nhúc nhích.
- Duyệt Duyệt, con thật sự nuôi một con gấu trúc a?
Sở Đại Hà dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nhẹ nhàng hỏi Sở Duyệt.
Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười, cũng nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, có phải rất lợi hại hay không? Ba không cần lo lắng, Cổn Cổn rất ngoan.
Là cực kỳ ngoan.
Sở Đại Hà lại lần nữa liếc mắt ngắm chú gấu trúc ngoan ngoãn cầm bình truyền dịch kia, tức khắc ông cảm thấy thế giới càng thêm kỳ ảo.
Đây là nguyện vọng từ khi còn nhỏ của ông a!
Nhìn thấy hô hấp của mẹ cô càng ngày càng vững vàng, Sở Duyệt đứng dậy, đi vài bước, thả xe nhà từ trong không gian ra, đặt nó ở đoạn đường tương đối hoàn chỉnh.
Sở Đại Hà lại lần nữa trợn mắt há mồm nhìn con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Này…… Này lại là chuyện gì a?
Sở Duyệt mở cửa xe, trở lại nhận bình truyền dịch trong tay Cổn Cổn, rồi dỗ nó trở về không gian, sau đó nói với Sở Đại Hà:
- Ba, ba ôm mẹ vào giường ngủ trên xe đi.
Sở Đại Hà nhìn chiếc xe nhà xuất hiện, Cổn Cổn biến mất, bỗng nhiên ông nghiêm túc nghi ngờ hiện tại mình đang ở nằm mơ, hiện thực sao lại có chuyện huyền huyễn như vậy được.
Sở Duyệt nhìn bộ dáng khiếp sợ của Sở Đại Hà, nhịn không được cười cười, giải thích:
- Ba, xin người thu cằm lại đi. Đây là dị năng không gian của con, con có một cái không gian rất lớn, có thể đặt tất cả những thứ này vào đó.
- Dị năng không gian, không phải con có dị năng chữa khỏi sao? Một người lại có thể có hai loại dị năng sao?
Sở Đại Hà rất kinh ngạc, nhưng vẫn vừa ôm vợ vừa vừa chậm chậm thử đứng lên, vừa hỏi Sở Duyệt.
- Người khác thì con không biết, nhưng con có rất nhiều loại dị năng, về sau sẽ nói với hai người.
Chuyện này trong chốc lát nói cũng không rõ, Sở Duyệt tính toán không tiếp tục nói chuyện này, hiện tại quan trọng nhất là dàn xếp cho hai người thật tốt.
Sở Duyệt vốn muốn đỡ ba đứng lên, nhưng Sở Đại Hà thử đứng vài lần cũng không đứng lên được.
Quần áo trên người ông đều bị máu nhiễm đỏ, tháng 11 vào ban đêm nếu mặc quần áo ướt đẫm, lại ôm mẹ sở ngồi trên mặt đất hơn nửa đêm, lúc này toàn thân ông đã cứng đơ, lạnh lẽo.
Sở Duyệt lại gọi Cổn Cổn ra, nhờ nó cầm bình truyền dịch giúp cô, cô khom lưng xuống ông mẹ từ trong tay ba sở lên.
Sở Đại Hà còn sợ con gái không ôm được vợ, không nghĩ tới Sở Duyệt ôm mẹ lên không tốn chút sức lực nào, còn dặn dò ông:
- Ba ba, con ôm mẹ lên trước, chờ một chút con tới đón ba a.
Sở Đại Hà nhìn con gái ôm vợ lên xe, phía sau còn có Cổn Cổn cầm bình truyền dịch vụng về đứng thẳng người bước đi theo, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Con gái ông đột nhiên đã trưởng thành!
Ông bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy, chậm rãi đi về phía chiếc xe.